Chương 44: Dường như rất rõ về quá khứ của ta và Yểm vương

Bên trong gian phòng Thu Thực.

Từng đĩa thức ăn lớn được bưng lên, Thanh Vũ xắn tay áo bắt đầu ăn ngấu nghiến. Món ngon vào miệng khiến nàng híp mắt đầy vẻ hưởng thụ, đến mức ngón chân trong giày cũng khẽ nhảy múa vì sung sướng.

Tạ Sơ ngồi đối diện thấy nàng ăn uống ngon lành, ánh mắt chỉ dừng lại trên gương mặt nàng trong chốc lát rồi liền dời đi.

Đợi Thanh Vũ ăn gần xong, đặt đũa xuống, hắn mới đưa tới một chén trà thanh đạm.

Chỉ là vừa nhấp một ngụm nàng đã nghe Tạ Sơ nói:

"Vương phi không phải là Vân Thanh Vụ, đúng không?"

Thanh Vũ ngước mắt, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt vừa mang ý cười vừa đầy ẩn ý:

"Ta không phải sao?"

Tạ Sơ điềm tĩnh đáp:

"Tại hạ từng gặp tiểu thư Vân gia. Nàng tuy có dung mạo tương tự vương phi nhưng cách hành xử lại hoàn toàn khác biệt."

Thanh Vũ tỏ vẻ thích thú:

"Dung mạo tương tự?"

Quả thực, nàng đã động tay chân lên gương mặt này. Thanh Vũ không thích mang diện mạo của người khác, nên đã từng chút một khiến khuôn mặt này dần dần trở nên giống gương mặt thật của mình.

Nhưng sự thay đổi này rất tinh vi, hơn nữa nàng còn dùng thuật pháp để biến hóa diễn ra một cách tự nhiên, không ai có thể nhận ra.

Vậy mà Tạ Sơ lại nhìn thấu.

Đây không còn đơn giản là vấn đề quan sát tỉ mỉ nữa.

Một phàm nhân như hắn làm sao có thể phá giải được thuật che mắt của nàng?

Thanh Vũ chống cằm, ánh mắt tinh ranh:

"Nếu ta không phải, vậy tiểu công gia có định bắt ta tống vào ngục không?"

"Lấy oán báo ơn, trái với đạo lý mà tại hạ học." Giọng nói của Tạ Sơ nhàn nhạt: "Nếu vương phi có thể ở bên cạnh Yểm vương, tự nhiên là người đáng tin cậy."

"Vì Tiêu Trầm Nghiên, nên ta mới đáng tin?" Thanh Vũ bật cười: "Hai người từ khi nào quan hệ lại tốt đến vậy?"

Ánh mắt Tạ Sơ khẽ động, nhìn về phía Thanh Vũ:

"Nghe khẩu khí của vương phi, dường như rất rõ về quá khứ của ta và Yểm vương."

Thanh Vũ cười mà không đáp, trong lòng lại tặc lưỡi.

Bút phán quan thì thầm: "Bạch nguyệt quang thuở nhỏ của ngươi đúng là nhạy bén thật, rất có tiềm năng. Nếu là người chết, hắn rất hợp để làm việc ở địa phủ đấy."

Thanh Vũ đáp trong lòng: "Ta thay Tạ Tử Uyên cảm ơn ngươi."

Mục đích ra ngoài hôm nay của nàng đã đạt được, mặc dù rất muốn ngắm thêm chút nhan sắc bạch nguyệt quang tuyệt thế này nhưng suy cho cùng, nàng hiện giờ vẫn là "nữ nhân đã có chồng".

Một nam một nữ đơn độc ở chung một phòng, còn cùng nhau dùng bữa vốn đã là chuyện vượt quá khuôn phép.

Mà nghĩ lại, Tạ Sơ vậy mà lại giữ nàng lại mời dùng cơm, bản thân chuyện này đã khiến Thanh Vũ có chút bất ngờ.

Không giống phong cách của hắn chút nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!