Chương 43: Tiêu Trầm Nghiên lặng lẽ nhìn hai người họ đối diện cười nói

Trường Phong lâu là một tửu lâu đời ở kinh thành, cũng là nơi các quan lại và quyền quý thường lui tới.

Hai gian phòng riêng Xuân Hoa và Thu Thực sát vách nhau, lúc này Vương Sinh dẫn theo bảy tám hộ viện đang ngồi trong phòng Xuân Hoa.

Nhưng hắn không biết rằng, trong phòng Thu Thực bên cạnh cũng có hai người.

Một già, một trẻ, cả hai vẫn còn mặc quan phục, hiển nhiên vừa mới tan triều.

Lão Thượng thư Hình Bộ, Cố đại nhân, nhìn vị Thiếu khanh của Đại lý tự đang thong dong uống trà đối diện. Ông dù tuổi đã già nhưng tính nóng nảy vẫn không đổi.

"Tử Uyên, ngươi sớm kéo lão phu tan triều, chẳng lẽ chỉ để uống hai chén trà này?"

Cố Thượng thư mặt mày không vui, trong lòng vẫn còn vướng bận quyển danh sách và sổ sách mà Tạ Sơ đã trình lên từ sáng sớm.

Một vụ án tham ô.

Lại thêm một vụ án buôn bán trẻ em.

Người liên quan lại là Thượng thư Hộ Bộ và Thị lang Hộ Bộ, hai vụ án lớn này đủ để làm chấn động triều đình.

Khi Cố Thượng thư cầm trong tay chứng cứ phạm tội, chỉ có hai chữ: Xử nghiêm!

Nhưng xử lý là một chuyện, thế lực đứng sau hai người này lại là một mắt xích phức tạp.

Chưa kể đến chuyện liên quan đến Vân Hậu Hành, chỉ riêng vụ buôn người của Vương Sinh, nếu không có chứng cứ xác thực thì dù có danh sách cũng khó mà định tội ngay lập tức.

Cố Thượng thư đang đau đầu suy nghĩ, vậy mà chưa đến giờ tan triều, Tạ Sơ đã chủ động mời ông đi uống trà, lại còn trốn việc đi tửu lâu uống trà.

Vốn dĩ, học trò của ông nổi tiếng là nghiêm túc, nhưng lại chọn thời điểm kỳ quặc như vậy để mời ông, Cố Thượng thư cho rằng hắn muốn đổi địa điểm để bàn chuyện vụ án nên mới đồng ý.

Tạ Sơ đặt ly trà xuống, lại rót thêm cho Cố Thượng thư một chén rồi mới nói: "Sư phụ đừng vội, cứ chờ xem kịch hay là được."

Cố Thượng thư giơ tay chỉ chỉ hai cái, nhấp một ngụm trà rồi hỏi: "Hôm qua Yểm vương vừa đến phủ ngươi, hôm nay ngươi đã trình lên sổ sách và danh sách này…"

Ông ngụ ý sâu xa: "Nếu hai vụ án này bị phanh phui, thì Định Quốc công phủ sẽ hoàn toàn gắn chặt với Yểm vương phủ."

Tạ Sơ khẽ cười: "Dù sao trong mắt người ngoài, Định Quốc công phủ và Yểm vương phủ cũng chưa từng tách rời."

Cố Thượng thư lắc đầu, bão táp sắp đến rồi.

Yểm vương trở về kinh, Định Quốc công phủ cũng không còn ẩn nhẫn.

"Cũng tốt." Lão Thượng thư tinh thần phấn chấn, ánh mắt sắc bén: "Những ung nhọt trên triều đình đã sớm nên dọn dẹp rồi."

"Yểm vương ở Bắc Cảnh mười năm, trở về lại im lặng một tháng, lần này vừa ra tay đã chấn động triều đình, xem ra sau này Hình Bộ và Đại lý tự sẽ bận rộn rồi."

Cố Thượng thư cười, trong mắt có vài phần hứng thú, bỗng nhiên trêu chọc: "Nghe nói hôm qua hắn còn dạy dỗ Tạ Nhàn?"

Trong mắt Tạ Sơ lóe lên ý cười, "Không thể xem là hắn dạy dỗ."

Cố Thượng thư nhướng mày, ngoài Tiêu Trầm Nghiên thì còn ai dám đánh người trong phủ Định Quốc Công chứ?

Đang suy nghĩ thì bên phòng cạnh lại có động tĩnh.

Trong phòng, Thanh Vũ hóa trang thành nha hoàn đứng sau lưng Mục Anh. Trước khi vào Thanh Vũ đã dặn Mục Anh cứ làm lớn chuyện, có thể làm ầm đến mức nào thì cứ làm, nàng sẽ che chở.

Vương Sinh vừa nhìn thấy Mục Anh liền hừ lạnh một tiếng.

"Rầm" một tiếng, đám hộ viện trong phòng đóng cửa lại, đồng thời bao vây ba người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!