Chương 42: Vương gia kỳ lạ thật

"Bản vương sẽ không trở thành một phần trong trò chơi của nàng. Nếu muốn chơi, hãy tìm người khác."

Hắn bóp nhẹ cằm nàng, ánh mắt sâu thẳm, trầm lắng: "Bản vương không phải Tạ Sơ, không có cái kiểu khách khí giữ lễ của hắn."

Lúc này Thanh Vũ mới nhận ra, Tiêu Trầm Nghiên hôm nay thực sự có chút điên rồ.

Tự nhiên đang yên đang lành, lại nhắc đến Tạ Sơ làm gì?

Nàng gật đầu: "Nhìn ra rồi, xét về độ dễ mến, đúng là ngài không bằng Tạ tiểu công gia."

Hồi nhỏ cũng vậy, biết nàng thích Tạ Sơ hơn, hắn cứ hay bám lấy chuyện này mà tranh cao thấp. Còn thường xuyên nói mắt nàng bị hỏng, cố ý lôi nàng đến Thái y viện, dọa sẽ châm cứu chữa mắt nàng.

Nghe câu trả lời của nàng, Tiêu Trầm Nghiên cười lạnh rồi buông tay.

"Cũng là ủy khuất cho vương phi rồi."

"Trong lòng nàng có ai ta không muốn quản nhưng ở bên ngoài làm ơn nhớ kỹ thân phận vương phi của mình."

"Còn về Tạ Sơ, tốt nhất nàng đừng có đánh chủ ý lên hắn."

Dứt lời, hắn sải bước rời đi.

Thanh Vũ xoa cổ tay, ban ngày không quá tức, nhưng giờ lại thấy có chút bực bội.

Không phải chứ… Tiêu Trầm Nghiên bị bệnh à?

"Hắn phát điên cái gì vậy?"

Bút phán quan lên tiếng: "Không biết đâu, có phải hắn thấy ngươi hôm nay ở Định Quốc Công phủ vừa ăn vừa lấy, làm hắn mất mặt không?"

Thanh Vũ bĩu môi: "Cơm do đầu bếp vương phủ nấu, chó nhìn còn lắc đầu, ta không thể ra ngoài ăn ngon một chút sao?"

Bút phán quan chậc chậc: "Nhưng hắn cũng không nói sai, ngươi chẳng phải đang chơi đùa người ta sao?"

"Ta có à?" Thanh Vũ không hề tự nhận thức: "Ta rõ ràng luôn giúp hắn mà."

Bút phán quan cười nhạt.

Lúc trêu ghẹo người ta thì ngọt giọng "Vương gia" một tiếng lại một tiếng, còn lúc không muốn diễn thì đổi thành "Tiêu Trầm Nghiên". Giúp thì giúp đấy, nhưng điều kiện thì không hề ít, một chút thiệt thòi cũng không chịu nhận, hoàn toàn là kiểu vô tâm vô phế.

Kết quả là hôm nay vừa nhìn thấy Tạ Sơ, mắt nàng liền sáng rỡ, chủ động giúp đỡ, nhiệt tình hết sức.

Tiêu Trầm Nghiên không mù, chẳng lẽ không nhìn ra sự hai mặt của nàng?

Nhưng những lời này bút phán quan chỉ dám lẩm bẩm trong lòng, ngoài miệng thì nói: "Ta đoán là hắn sợ ngươi nổi cơn quỷ tính, thực sự ra tay với Tạ Sơ đấy. Tạ Sơ là biểu huynh của hắn, có khi quan hệ rất tốt, đương nhiên phải bảo vệ rồi."

"Quan hệ tốt?" Thanh Vũ bĩu môi: "Cái này thì ngươi đoán sai rồi, hai người bọn họ từ nhỏ đã không ưa nhau."

Tiêu Trầm Nghiên và Tạ Sơ chỉ hơn kém nhau vài tháng, thời niên thiếu, Tiêu Trầm Nghiên phong lưu phóng khoáng, tính tình như lửa, chính là hình mẫu công tử trẻ tuổi mặc áo gấm cưỡi ngựa tung hoành.

Còn Tạ Sơ lại hoàn toàn trái ngược, ôn hòa trầm lắng, thanh cao như lan, tựa một vị tiên nhân không thể với tới.

Một người như lửa, một người như nước, nhìn nhau liền không vừa mắt.

Tuy không hợp nhau, nhưng cũng chưa từng xảy ra xung đột gì lớn.

Chỉ có lần trước khi nàng theo phụ mẫu rời kinh, hai người bọn họ không biết vì lý do gì mà đánh nhau, nghe nói còn là Tạ Sơ ra tay trước.

Nguyên nhân cụ thể đến giờ Thanh Vũ vẫn không rõ nhưng tóm lại là quan hệ giữa hai người không tốt đẹp gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!