Tư Đồ Kính rời Diên Vĩ viện với hai bàn tay trống không, vẻ mặt đầy hối hận khi đi khiến người ta tưởng tượng đêm đến nằm trên giường hắn cũng phải bật dậy tát mình một cái mà rằng: "Ta đúng là có bệnh!"
Bảo bối nhân sâm vừa mới đến tay còn chưa kịp ấm đã biến mất!
Chưa kịp hối hận được bao lâu thì đã có hạ nhân đến tìm hắn báo vương gia triệu kiến.
Tư Đồ Kính lại vội vàng chạy đến thư phòng của Tiêu Trầm Nghiên, vừa bước vào cửa đã bị một câu hỏi đập vào mặt:
"Chậu nhân sâm đâu?"
Tư Đồ Kính: "…" Vương gia đang đùa với thuộc hạ sao?
Hắn nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Vương phi đã giữ lại rồi."
Tay cầm bút của Tiêu Trầm Nghiên khựng lại, ngẩng mắt nhìn hắn với ánh mực thăm thẳm: "Ngươi mang nhân sâm đến gặp nàng rồi?"
"Thuộc hạ… chỉ là muốn thỉnh giáo Vương phi cách chăm sóc thôi ạ… Ha… haha…" Tư Đồ Kính cười gượng.
Tiêu Trầm Nghiên vô cảm nhìn chằm chằm khiến Tư Đồ Kính nổi da gà.
"Nàng đã nói gì?"
"Vương phi nói… vương gia, giỏi lắm." Tư Đồ Kính cười gượng, giơ ngón tay cái lên.
Tiêu Trầm Nghiên gần như có thể tưởng tượng ra giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của Thanh Vũ khi nói câu này.
"Nếu ngươi thích trồng hoa chăm cây như vậy thì dọn dẹp hết hoa cỏ trong vương phủ đi."
Tiêu Trầm Nghiên chậm rãi nói từng chữ: "Bao giờ làm xong thì nghỉ."
Tư Đồ Kính nghe vậy lập tức phản đối: "Vương gia! Tiêu Trầm Nghiên! Ngài quá đáng quá rồi đấy! Ta không chỉ là thuộc hạ của ngài mà còn là bằng hữu nữa, ngài không cần ta làm bằng hữu nữa à?"
Giọng điệu người nam nhân vẫn nhàn nhạt: "Vậy thì tháng sau khỏi lĩnh bổng lộc, vẫn là bằng hữu."
Tư Đồ Kính lập tức đứng nghiêm, nghiêm túc nói: "Ta là thuộc hạ trung thành nhất của ngài, vương gia, thuộc hạ lập tức đi trồng hoa ngay!"
Dứt lời, hắn xoay người, vén áo chạy mất hút, may mà tránh được cuốn sách bay tới từ phía sau. Nhưng cuối cùng vẫn vấp phải bậc cửa, ngã sấp mặt xuống đất.
Tiêu Trầm Nghiên: "…"
"A… miệng ta… rách rồi, chảy máu rồi… Sao vận đen cứ bám riết lấy ta thế này, hu hu hu—"
Tư Đồ Kính gào thảm thiết, vang vọng cả sân.
Hôm qua bị ong đốt, hôm nay chạy trốn lại vấp ngã rách môi, còn ngày nào yên ổn nữa không đây!
Tiêu Trầm Nghiên không buồn nhìn hắn, bước thẳng ra cửa. Tư Đồ Kính tủi thân chìa tay ra, tưởng Tiêu Trầm Nghiên định kéo mình dậy, nhưng người kia thậm chí không thèm liếc một cái, cứ thế rời đi.
Tư Đồ Kính: Đậu xanh, tuyệt tình!
Nửa nén nhang sau Tiêu Trầm Nghiên đứng trước Diên Vĩ viện nhìn cánh cửa đóng chặt, môi mím càng chặt hơn.
Trời còn chưa lặn mà cửa viện đã đóng kín, rõ ràng là muốn từ chối tiếp khách.
Mà "khách" bị từ chối là ai, không cần nói cũng biết.
Tiêu Trầm Nghiên hít sâu một hơi, quay người rời đi, cảm thấy bản thân thật vô lý.
Hắn tháo chuỗi phật châu trên cổ tay, nhẹ nhàng lần từng hạt—đây là thói quen của hắn mỗi khi cần tĩnh tâm suy nghĩ. Nhưng đầu ngón tay lại chạm phải tờ khế ước giấu trong tay áo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!