Thanh Vũ thay y phục ngủ bước ra ngoài, lập tức nhìn thấy chuỗi phật châu và con dao găm trên bàn.
Ý cười hứng thú lướt qua đáy mắt nàng, ánh mắt hướng đến nam nhân đang nằm nghiêng trên giường, đưa lưng về phía mình.
Tiếng bút phán quan vang lên trong đầu nàng:
"Hắn gan lớn thật đấy~ Chủ động vứt bỏ chuỗi phật châu khắc quỷ, lại còn giả vờ ngủ, muốn dụ ngươi mắc câu đây mà~"
"A Vũ! Nữ quỷ xấu xa, mau hút khô hắn đi!"
Thanh Vũ lười để ý đến tên bút lắm lời kia, nhẹ nhàng bước đến bên giường.
"Vương gia ngủ rồi sao?"
Tiêu Trầm Nghiên không hề động đậy.
Thanh Vũ nhếch môi cười, tháo giày rồi lên giường, chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái, nến long phượng trong phòng liền tắt ngấm.
Khoảnh khắc bóng tối bao trùm, đôi mắt Tiêu Trầm Nghiên hơi mở ra.
Nữ nhân này rõ ràng là bước lên giường trước rồi mới tắt nến, vậy nàng đã làm thế nào?
Lúc trước hắn nắm lấy tay nàng đã âm thầm thăm dò, mạch tượng bình thường, đúng là người sống, nhưng trong cơ thể không có nội lực, không giống người luyện võ.
Vậy, rốt cuộc nàng thực sự là ác quỷ mượn xác hoàn hồn sao?
Đang suy nghĩ bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng bò lên eo hắn:
"Vương gia thật sự ngủ rồi sao?"
Một thân thể mềm mại áp sát gần đến mức dù cách một lớp trung y mỏng manh, Tiêu Trầm Nghiên vẫn có thể cảm nhận rõ từng đường cong trên người nàng.
Dưới đáy mắt nam nhân, cảm xúc lạnh lẽo xoáy trào nhưng cơ thể lại hoàn toàn thả lỏng, như một con thú săn mồi ẩn nhẫn trong màn đêm chờ con mồi của mình tiếp tục ra chiêu.
Hắn cho nàng cơ hội tiếp cận, giờ chỉ xem nàng muốn làm gì.
"Ta hơi lạnh, vương gia là nam nhân, dương khí sung túc, cho ta sưởi ấm một chút đi~" Vừa nói, nàng vừa dán sát hơn một chút.
Một cơn gió lạnh lướt qua vành tai Tiêu Trầm Nghiên.
Ngay sau đó một giọng nói bỗng chốc trở nên âm trầm quỷ dị: "Không để ý ta sao? Nếu không để ý ta sẽ ăn ngươi đấy~"
Một cơn buồn ngủ kỳ dị đột nhiên ập đến, hắn lập tức nhận ra điều bất thường nhưng chưa kịp phản ứng cổ tay đã bị nữ nhân bên cạnh bắt lấy, sau đó hắn mất đi ý thức.
"Hừ, đã thích diễn kịch lại còn thử ta, vậy ta cho ngươi toại nguyện." Thanh Vũ rút tay lại, kéo nam nhân qua, hai tay nhéo bóp khuôn mặt tuấn mỹ kia một trận.
Giọng bút phán quan vang lên trong đầu: "Ta thấy rồi, giữa ngươi và hắn không chỉ có ân mà còn có oán."
Thanh Vũ cười khẽ.
Ân sao? Đúng là có.
Còn oán? Cũng không ít đâu.
Ai bảo kiếp trước hắn lớn hơn nàng vài tuổi, cao hơn chân dài hơn, suốt ngày gọi nàng là "tiểu đậu đinh"!
("tiểu đậu đinh" tức hạt đậu nhỏ)
Lại còn nhân lúc nàng không chú ý mà nhéo má nàng, nói rằng "mặt bánh bao nhéo sướng tay lắm"!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!