Chương 39: Tiêu Trầm Nghiên, ngài dám quỵt nợ ta sao?

Việc đưa phách của Tạ Lăng trở lại cơ thể đối với Thanh Vũ mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Không có bất kỳ nghi thức cầu kỳ nào, nàng chỉ hà hơi lên tay, dùng ngón cái ấn chặt lá bùa chứa phách, rồi mạnh tay đập thẳng vào trán Tạ Lăng.

"Chát!" Một dấu bàn tay đỏ rực in trên trán Tạ Lăng.

"Xong việc!" Thanh Vũ phủi phủi tay.

Căn phòng chìm vào im lặng. Phu nhân Định Quốc Công trợn tròn mắt kinh ngạc: "Vậy… vậy là xong rồi sao?"

Không phải bà nghi ngờ Thanh Vũ, nhưng… chẳng phải quá tùy tiện rồi ư?

Khi lão đạo sĩ lông mày trắng để hồ yêu nhập vào người tiểu nhi tử của bà còn phải bày đủ trận pháp, cầm kiếm đào và lẩm bẩm nửa ngày trời cơ mà!

Một tiếng "Ưm…" khẽ vang lên, kéo mọi sự chú ý về phía giường.

Chỉ thấy đôi mắt đờ đẫn của Tạ Lăng dần lấy lại thần sắc, trông vẫn có chút ngây ngô nhưng ánh mắt đã trở nên minh mẫn

Thiếu niên như vừa mới tỉnh ngủ, ánh mắt quét qua một vòng mọi người trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người phu nhân Định Quốc Công, mềm giọng gọi:

"Mẫu thân…"

Phu nhân Định Quốc Công cay cay sống mũi, vội lao tới: "Lăng nhi, đúng là con rồi… thật sự là con sao?"

Tạ Lăng ngơ ngác gật đầu, rồi lần lượt gọi những người khác: "Phụ thân, đại ca…"

Tạ Vận cũng hơi đỏ mắt, hít sâu mấy lần mới lên tiếng: "Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi."

Tạ Lăng ngơ ngác nhìn Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên, mấp máy môi: "Đệ nhớ hai người…"

Cậu nghiêng đầu, đảo mắt xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Phu nhân Định Quốc Công thấy vậy vội hỏi: "Lăng nhi, con đang tìm gì vậy?"

Tạ Lăng giơ tay ra hiệu: "Đệ đệ… Ngọc Lang đệ đệ…"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Thanh Vũ cười đáp: "Nó đã trở về bên mẫu thân của mình rồi, đệ vẫn còn nhớ nó sao?"

Tạ Lăng gật đầu, chăm chú nhìn Thanh Vũ: "Tỷ tỷ đã giết yêu quái cứu ta."

"Huynh nữa…" Cậu nhìn sang Tiêu Trầm Nghiên, chậm rãi nhưng rõ ràng thốt lên: "Cảm ơn."

Phu nhân Định Quốc Công vui mừng đến phát khóc: "Lăng nhi có thể nói được nhiều như vậy, tiểu nhi tử của ta đã khỏi hẳn rồi!"

Trước đây do bị sốt cao làm tổn thương não, Tạ Lăng có trí tuệ như trẻ con, nói chuyện cũng khó khăn, nửa ngày mới bật ra được một chữ.

Giờ cậu bé có thể thốt lên một câu hoàn chỉnh, cả nhà họ Tạ mừng rỡ khôn xiết.

Nhưng Thanh Vũ lại hỏi một chuyện khác: "Tạ Lăng, đệ có nhớ vì sao hồn phách của mình rời khỏi cơ thể không?"

Tạ Lăng chớp mắt, ngây người hồi lâu rồi mới đáp: "Đệ thấy vàng, rất nhiều vàng. Những con khỉ một chân khiêng từng rương vàng vào đạo quán, chúng… chúng phát hiện ra đệ… rồi cứ đuổi theo đệ mãi…"

Phu nhân Định Quốc Công nghe vậy liền tái mặt.

Tiêu Trầm Nghiên suy tư, nhìn Thanh Vũ hỏi: "Tạ Lăng nói khỉ, có phải chỉ sơn tiêu không?"

"Chắc là vậy." Thanh Vũ gật đầu, lại hỏi: "Đạo quán mà đệ ấy nói là nơi nào? Trước đó các người đã đi đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!