Chương 38: Ánh mắt nàng nhìn Tạ Sơ

Khi Thanh Vũ quay lại, ánh mắt của mọi người trong sân nhìn nàng đã hoàn toàn khác trước.

Phu nhân Định Quốc Công đỏ mắt bước lên, không ngừng xin lỗi.

Thanh Vũ vốn cũng không thực sự nổi giận, ngược lại lão đạo sĩ lông mày trắng vừa thấy nàng đến sắc mặt liền thay đổi.

Thanh Vũ cười như không cười nhìn hắn: "Tên nhãi con trong phòng kia, ngươi chắc chắn không thể đuổi đi?"

"Nếu ngươi nói không đuổi đi được, ta có thể trực tiếp giết nó."

Ánh mắt lão đạo sĩ lóe lên tia hung ác, không còn dáng vẻ nhát gan như trước: "Nha đầu ngươi rốt cuộc có hiểu quy củ không? Dám phá chuyện tốt của tiên gia, không sợ bị báo ứng à?"

Thanh Vũ cười nhạt, đôi mắt đẹp híp lại đầy nguy hiểm: "Ngươi đang uy hiếp ta?"

"Tốt lắm, chờ đi."

Thanh Vũ cười vui vẻ, đi thẳng vào phòng.

Thấy nàng tự tin như vậy, lão đạo sĩ lông mày trắng ngược lại có chút hoảng.

Nha đầu này vừa rồi chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu hắn, chẳng lẽ thực sự có bản lĩnh gì sao?

Những người khác cũng theo vào.

Lúc này, "Tạ Lăng" bị trói trên giường, miệng bị nhét vải. Nhìn thấy Thanh Vũ định tiến lên cởi trói, Tạ Sơ nhắc nhở: "Vương phi cẩn thận."

"Không sao." Thanh Vũ cười nhẹ, bước tới, rút miếng vải nhét miệng ra.

Trước khi "Tạ Lăng" kịp hét lên, nàng đã bóp chặt cổ hắn.

Động tác tàn nhẫn ấy khiến phu nhân Định Quốc Công hoa mắt chóng mặt.

Tạ Sơ nhớ đến việc nhị thúc nhà mình từng bị trói chặt ép tắm rửa, nên cũng… không ngạc nhiên trước sự thô bạo của Thanh Vũ.

"Còn dám sủa bậy, ta bẻ hết răng ngươi."

Thanh Vũ cười lạnh: "Tự chui ra hay để ta kéo ngươi ra?"

Ánh mắt "Tạ Lăng" đầy hoảng sợ, khoảnh khắc bị Thanh Vũ bóp cổ, hắn biết mình xong đời rồi.

Nữ nhân hung dữ này căn bản không phải phàm nhân, khí tức trên người nàng thật đáng sợ!

Loại đáng sợ có thể một hơi nuốt chửng hắn!

Thanh Vũ thấy ánh mắt hắn lộ vẻ cầu xin, bèn buông tay. Trong khoảnh khắc đó, mắt Tạ Lăng trợn trắng, ngã ngửa ra sau, đồng thời một cái bóng đen lao vọt ra khỏi cơ thể hắn.

Còn chưa kịp nhìn rõ, mọi người đã thấy Thanh Vũ nhấc chân đạp mạnh xuống.

Giữa tiếng kêu chít chít hỗn loạn, ai nấy mới thấy rõ dưới chân nàng là một con cáo nhỏ lông đỏ.

Tất cả đều kinh hô, phu nhân Định Quốc Công suýt khuỵu xuống, Tạ Vận vội đỡ lấy thê tử, sắc mặt cũng khó coi:

"Chính con hồ ly này nhập vào người tiểu nhi tử ta sao?"

Phu nhân Định Quốc Công yếu ớt nói: "Thảo… thảo nào vừa rồi Lăng nhi tỉnh lại liền đòi ăn thịt, hóa ra… hóa ra là con hồ ly này…"

Thanh Vũ cúi người, nắm đuôi con cáo xách ngược lên, cười tủm tỉm:

"Bộ lông cũng không tệ, lột ra làm đôi găng tay chắc cũng được đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!