Tạ Vận và Tiêu Trầm Nghiên chạy đến thì An Bình viện đã loạn thành một đoàn.
Lão đạo sĩ Bạch Mi bị trói chặt quỳ trên đất cầu xin tha mạng, phu nhân Định Quốc Công khóc không thành tiếng, trong phòng còn vang lên tiếng thét chói tai của "Tạ Lăng". Âm thanh đó sắc nhọn đến rợn người, không giống tiếng người mà giống như… một loại dã thú nào đó.
Vừa thấy Tạ Vận, phu nhân Định Quốc Công liền lao tới.
" Lão gia, ông nhất định phải nghĩ cách cứu Lăng nhi! Tên yêu đạo này dám dẫn tinh quái nhập vào thân thể Lăng nhi, giả vờ cứu người!"
"Tất cả đều là lỗi của ta, là ta đã hại Lăng nhi!"
Tạ Vận nghe xong chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cố nén cảm giác choáng váng, trấn an phu nhân của mình, ánh mắt sắc bén nhìn về phía lão đạo sĩ Bạch Mi, sát ý trong lòng không thể kìm nén.
"Phụ thân." Tạ Sơ từ trong phòng bước ra. Cùng với sự xuất hiện của hắn, tiếng kêu la của "Tạ Lăng" trong phòng cũng yên tĩnh lại.
Nhìn thấy mấy vết cào rướm máu trên mu bàn tay con trai, Tạ Vận không khỏi lo lắng: "Tử Uyên, con bị thương rồi?"
Phu nhân Định Quốc Công cũng vội vàng tiến lên, tay ôm lấy ngực, hoảng hốt hỏi: "Là tinh quái nhập vào người Lăng nhi làm con bị thương sao?"
"Không sao." Tạ Sơ kéo tay áo xuống che đi vết thương.
"Tạ Lăng" trong phòng vẫn đang kích động, tinh quái nhập vào người không rõ là thứ gì, Tạ Sơ lo lắng thân thể đệ đệ bị tổn hại nên lúc ra tay có chút kiêng kỵ, ngược lại bị nó cào trúng.
Tạ Vận lúc này giận dữ không nguôi, quát lên với Bạch Mi:
"Yêu đạo to gan! Còn không mau trục xuất tinh quái ra khỏi cơ thể tiểu nhi tử của ta!"
Bạch Mi lúc này nào còn vẻ đạo cốt tiên phong, cả người run rẩy, đảo mắt liên tục: "Quốc Công gia tha mạng, tiểu nhân… tiểu nhân thực sự không làm được a."
"Người ta vẫn nói, "thỉnh thần dễ, tiễn thần khó". Một khi vị "đại tiên" kia đã nhập vào cơ thể, nếu chưa đến thời hạn, nó sẽ không chịu đi đâu!"
"Nếu cưỡng ép trục xuất, ngược lại sẽ tổn hại đến thân thể lệnh lang."
Tạ Vận giận đến mức muốn lột da rút gân hắn, Tiêu Trầm Nghiên đột nhiên mở miệng: "Vương phi đâu?"
Tạ Vận cũng chợt nhớ ra: "Đúng đúng, hiền tức đâu?"
("Hiền tức" là cách gọi mang sắc thái tôn trọng dành cho con dâu hoặc cháu dâu. Thật ra nếu đúng thì sẽ gọi là "ngoại tức" nhưng lúc này Tạ Vận đang có việc cầu nên gọi là "hiền tức")
Phu nhân Định Quốc Công sững sờ, sắc mặt có chút lúng túng, Tạ Sơ lên tiếng: "Vương phi đã đi rồi. Nói ra, có thể vạch trần bộ mặt thật của yêu đạo này cũng là nhờ vương phi nhắc nhở."
Tạ Vận nghe vậy liền biết chuyện không đơn giản nhưng hiện tại không phải lúc để hỏi. Ông quay sang nhìn Tiêu Trầm Nghiên, ánh mắt lộ vẻ cầu xin: "A Nghiên."
Tiêu Trầm Nghiên gật đầu: "Ta đi tìm nàng."
"Ta cũng đi." Tạ Sơ bước lên.
Tiêu Trầm Nghiên nhìn hắn một cái, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Lúc trước, sau khi phát hiện Bạch Mi có vấn đề, Tạ Sơ đã lập tức sai người đi mời Thanh Vũ.
Trên đường đi, bọn họ gặp tên hạ nhân được sai đi tìm vương phi.
"Vương phi ở đâu?"
Tên hạ nhân vẻ mặt quái lạ, cẩn thận liếc nhìn Tiêu Trầm Nghiên, hạ giọng đáp: "Vương phi ở bên hầm băng. Tiểu nhân vừa rồi đã báo tình hình, muốn thỉnh vương phi đến xem tình trạng tiểu thiếu gia, nhưng… nhưng mà…"
"Vương phi nói nàng đang bận, không có thời gian."
Tiêu Trầm Nghiên chưa nghe xong đã bước đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!