Chương 36: Tạ sơ, bạch nguyệt quang thuở ấu thơ

Cửa hầm băng mở ra.

Nhị gia nhà họ Tạ bị hắc giáp vệ khống chế, cằm bị bẻ trật khớp, Bách Tuế một tay bốc đầy đá vụn nhét thẳng vào miệng Tạ Nhàn.

Hắn ú ớ không ngừng, nước mắt nước mũi tèm lem chảy xuống.

Thanh Vũ nằm nghiêng trên bậc đá, vừa ăn kem tuyết vừa chỉ đạo: "Bách Tuế, ngươi có làm được không đấy? Nhét không vào thì chẳng biết lấy cây gậy chọc chọc cho nhị cữu cữu sao?"

"Ngươi xem cái tốc độ của ngươi kìa, đá trong miệng nhị cữu còn chưa đầy đã tan mất rồi."

"Theo cái kiểu này thì bao giờ mới rửa sạch được cái miệng dơ bẩn của nhị cữu đây hả?"

Bách Tuế lầm bầm: "Chi bằng cứ cắt luôn lưỡi hắn đi, dùng đá rửa lưỡi đúng là phí phạm."

"Thô lỗ, quá thô lỗ!"

Thanh Vũ cảm thán, ăn hết bát kem thứ ba vẫn còn chút chưa đã thèm. Lúc này một âm thanh kỳ lạ mơ hồ bay vào tai nàng.

Thanh Vũ nghiêng tai lắng nghe, đôi mắt đẹp hơi híp lại.

Bút phán quan cũng ồ lên: "Đây chẳng phải là chú triệu thần sao? Phủ Định Quốc Công có người đang lên đồng à?"

Thanh Vũ đứng dậy: "Ăn no rồi, cũng nên đi tiêu thực thôi."

"Các ngươi cứ tiếp tục, nhất định phải giúp nhị cữu cữu súc miệng thật sạch, cái miệng bẩn thỉu như vậy đúng là làm mất mặt phủ Quốc Công mà~"

Bách Tuế lập tức đáp lời.

Lục Kiều và Hồng Du đi theo Thanh Vũ ra ngoài. Tổng quản bên cạnh vốn tưởng rằng Thanh Vũ đã làm loạn đủ rồi, ai ngờ nàng còn ra lệnh tiếp tục, sắc mặt ông ta lập tức nhăn nhó như trái khổ qua.

"Vương phi, hay là để thị vệ nghỉ một lát đi. Tiếp tục thế này, hầm băng sẽ hỏng mất thôi."

Thanh Vũ phì cười, thầm nghĩ vị tổng quản này cũng là một người thú vị.

Nãy giờ đứng bên cạnh không phải lo cho nhị gia nhà họ Tạ, mà là lo cho hầm băng của mình à?

"Tổng quản yên tâm, Yểm vương có tiền, nếu hỏng thì cứ bắt ngài ấy bồi thường là được."

Nàng hào phóng vung tay đẩy trách nhiệm, ngón tay chỉ về hướng phát ra âm thanh: "Bên đó là chỗ nào?"

"Đó là viện của Tạ Lăng thiếu gia."

Tạ Lăng? Tiểu biểu đệ xui xẻo của Tiêu Trầm Nghiên à?

Thanh Vũ vừa nghĩ vừa sải bước đi tới, tổng quản muốn ngăn lại nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe nàng nói:

"Gọi Quốc Công gia nhà ngươi đến đây ngay, chậm một chút là phải chuẩn bị tiệc tùng cho thiếu gia nhà ngươi đấy."

An Bình viện – Viện của Tạ Lăng.

Lúc này, bầu không khí lại vui mừng hân hoan.

Phu nhân Định Quốc Công không ngừng lau nước mắt bằng khăn tay, nha hoàn xung quanh cũng liên tục nói lời chúc mừng.

"Lần này thiếu gia đúng là họa trung hữu phúc, không chỉ tỉnh lại mà còn linh hoạt hơn hẳn."

"Việc vui lớn như vậy, phải mau chóng báo cho Quốc Công gia và lão phu nhân mới được!"

Thiếu niên ngồi trên giường, đôi mắt láo liên đảo qua đảo lại. Bàn tay của cậu bị phu nhân Định Quốc Công nắm chặt, muốn rút ra nhưng không được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!