Tạ Vận trầm mặc.
Ông đã ngoài bốn mươi, dáng người có phần gầy gò nhưng toát lên khí chất nho nhã quý phái. Thế nhưng lúc này, sắc mặt ông lại có chút kỳ lạ.
"Dạo gần đây ta nghe nói, cháu trước tiên theo nàng hồi môn, náo loạn cả phủ Thượng thư. Sau đó lại vì nàng mà nhúng tay vào chuyện nhà của Thị lang Hộ Bộ, thậm chí còn giữ lại thê tử của Vương Sinh trong phủ."
"Lúc đầu đại cữu cữu tưởng rằng cháu với nàng chẳng qua chỉ là diễn kịch mà thôi."
"Đúng là diễn kịch." Tiêu Trầm Nghiên thản nhiên nói: "Nhưng không phải giả."
"Ít nhất, trong chuyện xử lý Vân Hậu Hành, nàng còn hăng hái hơn cháu."
Tạ Vận hơi bất ngờ, nhưng ông cũng từng nghe vài lời đồn thổi: "Ngày thành thân của cháu, trong cỗ quan tài rước vào phủ, rốt cuộc là nàng nằm trong đó hay…"
Tiêu Trầm Nghiên đặt chén trà xuống: "Là ai không quan trọng."
Tạ Vận im lặng một lúc rồi nói: "Chỉ cần trong lòng cháu đã có tính toán." Ông nhìn Tiêu Trầm Nghiên, giọng bất đắc dĩ:
"Hiện tại tai mắt của Đông Cung vẫn luôn theo dõi phủ Quốc Công và phủ Yểm Vương. Việc vương phi của cháu gây náo loạn hôm nay cũng không sao, nhị cữu của cháu những năm qua càng ngày càng hồ đồ, đúng là nên chịu chút khổ sở."
Tiêu Trầm Nghiên cụp mắt, không đáp, trong giọng nói mang theo ý cười nhưng đáy mắt lại chẳng hề có chút nhiệt độ nào: "Đại cữu cữu yên tâm, nếu muốn giết hắn, mười năm trước khi rời kinh cháu đã giết rồi."
"Tạ gia quá mức hưng thịnh, có một kẻ ngu xuẩn kéo chân sau, trái lại có thể khiến một số người yên tâm hơn."
Tạ Vận gật đầu, đối với người đệ đệ này ông đã hoàn toàn thất vọng.
Chỉ là, dù là phế vật đôi khi vẫn có chút tác dụng.
"Hôm qua cháu đột nhiên đến đây ta đoán là có việc quan trọng, nhưng Đông Cung theo dõi quá chặt nên đành đóng cửa không gặp. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Trầm Nghiên trầm ngâm giây lát: "Tạ Lăng vẫn ổn chứ?"
Tạ Lăng chính là một phách mà Tiêu Trầm Nghiên và Thanh Vũ đã cứu được trên đường Âm Dương.
Nghe Tiêu Trầm Nghiên nhắc đến tiểu nhi tử, Tạ Vận không khỏi thở dài: "Có một chuyện có lẽ cháu chưa biết. Năm chín tuổi Tạ Lăng bị ngã xuống nước, sau đó sốt cao suýt mất mạng. Dù sau này cứu về được nhưng lại trở nên ngây ngốc, cơ thể cũng yếu ớt hơn trước."
"Dạo gần đây, cữu mẫu của cháu đưa nó đến đạo quán dâng hương, trên đường trở về lại phát sốt cao lần nữa. Giờ tuy đã tỉnh nhưng ngay cả nói cũng không biết."
"Chỉ là, đang yên đang lành sao đột nhiên cháu lại nhắc đến Lăng nhi?"
Tiêu Trầm Nghiên kể lại chuyện tìm con giúp Mục Anh khiến Tạ Vận kinh hãi đứng bật dậy, vội vàng hỏi: "Lăng nhi mất một phách sao? A Nghiên, cháu thực sự đã mang phách của nó về rồi?"
Tiêu Trầm Nghiên gật đầu: "Nhưng để phách của biểu đệ Tạ Lăng trở về thân xác, vẫn cần một người ra tay."
"Là vị Tư Đồ tiên sinh bên cạnh cháu sao? Ta nghe nói hắn xuất thân huyền môn…"
"Là vương phi."
"Ai?" Tạ Vận sững sờ, giây tiếp theo, vị Định Quốc Công từng trải qua biết bao sóng gió lại lộ ra biểu cảm khó tin.
Tiêu Trầm Nghiên bỗng cảm thấy, nhìn người khác kinh ngạc trước bản lĩnh của Thanh Vũ, mang đến một loại khoái cảm khó hiểu.
Hồi niên thiếu, hắn vốn là kẻ bướng bỉnh ngông cuồng, nhưng cái bướng bỉnh đó đã bị vô số khổ nạn về sau mài mòn, trở thành con người trầm tĩnh như bề ngoài nhưng thực chất lại điên cuồng quỷ quyệt như hiện tại.
Nhưng khi đối mặt với Thanh Vũ, cái bản tính ngông nghênh ẩn sâu trong cốt tủy kia lại lặng lẽ trỗi dậy.
"Như cháu đã nói trước đó, cháu không thể quản nổi nàng."
"Vậy nên, muốn nàng giúp Tạ Lăng, trước hết phải để nàng xả cơn giận này đã."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!