Chương 33: Tên điên này là ai vậy?

Thanh Vũ vốn quen ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, nhưng hôm nay vì phải ra ngoài cùng Tiêu Trầm Nghiên nên nàng bị gọi dậy từ sớm.

Tâm trạng nàng đương nhiên không vui. Đêm qua, sau khi về lại Diên Vĩ viện, nàng nghe Lục Kiều kể về chuyện Mục Anh trở về phủ Thị Lang đã tát cho đôi cẩu nam nữ kia một trận ra trò.

"Tên Vương Sinh đó chắc làm nhiều chuyện xấu quá nên bị báo ứng. Lúc chúng nô tỳ về, phủ của hắn đang mời đại phu đến xem bệnh. Nghe nói hắn ăn phải thứ bẩn, nôn tháo rồi tiêu chảy đến mức ra cả máu."

"Còn mụ Chu thị kia lúc gặp Mục phu nhân thì hống hách lắm, nhưng sau khi bị phu nhân tát cho mấy cái liền đờ đẫn ra, còn định đánh trả. Kết quả là bị thêm mấy cái tát nữa, khóc đến kêu cha gọi mẹ."

Lục Kiều kể lại vô cùng hả hê. Đôi cẩu nam nữ kia đương nhiên muốn đánh trả, thậm chí còn định giữ người lại, nhưng bọn họ đâu phải hạng tầm thường, làm sao để phủ Thị Lang được như ý.

Thanh Vũ nghe mà thích thú, không hay trời đã gần sáng.

Thế nên khi bị đánh thức, dù đã để hai nha hoàn trang điểm thay y phục xong, nàng vẫn còn ngái ngủ.

"Vương phi thật là đẹp quá đi."

Lời cảm thán bên tai khiến nàng tỉnh táo đôi chút. Nhìn vào gương đồng, nàng mơ màng nghĩ: Chẳng phải bình thường cũng thế sao? Rõ ràng gương mặt thật của nàng còn đẹp hơn thế này!

Ngay sau đó nàng nhận ra có điều không ổn.

Sờ sờ cây trâm màu đỏ trên đầu, lại nhìn bộ y phục hoa mỹ làm từ hương vân sa trên người, Thanh Vũ thắc mắc: "Bộ đồ này từ đâu ra vậy?"

Hồng Du cười nói: "Là vương gia sai người đưa đến từ sáng sớm, đều là sản phẩm mới của Kim Lũ Các đấy."

Thanh Vũ không biết Kim Lũ Các là gì, nhưng nghe tên đã thấy xa xỉ.

Mà có y phục đẹp để mặc, tâm trạng tất nhiên vui vẻ hơn.

Hừ~

Cũng coi như Tiêu Trầm Nghiên còn chút lương tâm, nàng miễn cưỡng tha thứ cho hắn một chút xíu vậy.

Ngoài vương phủ, Tiêu Trầm Nghiên ngồi trong xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe thấy tiếng động, hắn khẽ mở mắt, liền nhìn thấy một cảnh sắc rực rỡ.

Mỹ nhân vén rèm bước ra, rực rỡ như hoa nở giữa trời xuân, quyến rũ mê hoặc mà không hay biết.

Ánh mắt Tiêu Trầm Nghiên khựng lại trong khoảnh khắc, nhưng khi nàng ngước nhìn hắn hắn đã nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản.

"Vương gia, hôm nay ta có đẹp không?"

Thanh Vũ vừa lên xe liền ghé sát lại.

"Tạm được."

Nụ cười của Thanh Vũ lập tức cứng lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Không biết khen người khác thì uống hai cân thuốc câm đi."

Tiêu Trầm Nghiên liếc nàng một cái rồi dời ánh mắt đi, khóe môi ẩn dưới bóng tối lại hơi nhếch lên.

Quả nhiên là… ngày càng không thèm diễn nữa.

Chỉ là, nghĩ đến khoảnh khắc bản thân thoáng sững sờ ban nãy Tiêu Trầm Nghiên cảm thấy kỳ lạ.

Là ảo giác sao?

Hắn luôn có cảm giác "Vân Thanh Vụ" trước mắt, so với ngày mới gả vào phủ có chút thay đổi.

Dù rất nhỏ, nhưng nếu gặp mỗi ngày, có lẽ sẽ khó nhận ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!