Chương 32: Nam nhân các ngươi sao càng lúc càng quá đáng vậy?

Thanh Vũ dùng bữa xong liền đi tìm Tiêu Trầm Nghiên, không quên mang theo áo choàng mà đêm qua hắn bỏ quên.

Lần này nàng vào thư phòng lại không gặp chút trở ngại nào.

Bách Tuế đứng gác trước cửa, vừa thấy nàng thì vẫn giữ nguyên khuôn mặt bầu bĩnh lạnh nhạt nhưng lại lúng túng gật đầu hành lễ: "Vương phi."

Thanh Vũ nhướng mày, trêu ghẹo: "Hôm nay uống nhầm thuốc à? Sao lại hiểu lễ nghi thế này?"

Bách Tuế nghiến răng, rốt cuộc cũng không nói gì.

Thanh Vũ hừ một tiếng, sải bước vào trong, thấy nam nhân đang ngồi trước án thư, trước mặt là một đống tấu chương chất cao như núi.

Nàng tặc lưỡi trong lòng, thật sự cảm thấy tên ngốc ở Đông Cung hiện tại cũng chưa chắc bận rộn bằng Tiêu Trầm Nghiên.

Ánh mắt nàng lướt qua, liền trông thấy chậu sâm đặt bên cửa sổ. Tiểu nhân sâm ỉu xìu rũ lá nhưng vừa thấy nàng bước vào, những chiếc lá lại bắt đầu run lên bần bật.

Tiêu Trầm Nghiên phê duyệt xong tấu chương trong tay mới ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng đang hăng say dùng ngón tay chọc chọc tiểu nhân sâm, ánh mắt đầy vẻ hứng thú, trông chẳng khác nào một tiểu nha đầu nghịch ngợm.

"Vương phi không có điều gì muốn nói sao?" Hắn lên tiếng.

Thanh Vũ nghiêng đầu, tiện tay ném áo choàng sang một bên, chậm rãi bước đến, liếc qua đống tấu chương trên bàn hắn: "Bận xong rồi?"

"Vẫn còn chút thời gian."

Thanh Vũ thấy hắn bận rộn như vậy, liền đi thẳng vào vấn đề: "Tìm ngài để đặt lại tên cho tiểu sơn linh."

Tiêu Trầm Nghiên thoáng bất ngờ: "Chỉ vậy thôi?"

"Ừ hừm, ngài mau nghĩ đi, bây giờ viết ra cho ta."

Đối với Tiêu Trầm Nghiên, chuyện này thậm chí còn chẳng tính là việc nhỏ, nhưng thấy Thanh Vũ nghiêm túc như thế, hắn lấy một tờ tuyên chỉ trải ra trước mặt, suy nghĩ trong chốc lát rồi đã có đáp án.

Ngòi bút lông sói chạm xuống tuyên chỉ trắng, từng nét chữ như thiết họa ngân câu, cứng cáp mạnh mẽ, khí phách bừng bừng.

Người ta thường nói, nét chữ như chính con người.

Thanh Vũ nhìn Tiêu Trầm Nghiên bây giờ, hoàn toàn không thấy bóng dáng của quá khứ.

Nhưng chữ viết này…

Thì vẫn như xưa.

"Hành Lộc." Nàng khẽ đọc: "Hai chữ này có ý nghĩa gì?"

"Cây cối nơi rừng núi, Hành Lộc trông giữ. Hành Lộc vừa là một chức quan, cũng mang ý nghĩa bảo hộ."

Thanh Vũ thoáng sững sờ, thầm nghĩ: Tiêu Trầm Nghiên này chẳng lẽ biết rõ ý nghĩa của việc đặt tên nên mới chọn cái tên như vậy cho sơn linh?

Bút Phán Quan cũng tặc lưỡi: "Tiểu sơn linh có phúc thật đấy."

"Nàng thấy cái tên này không ổn sao?" Tiêu Trầm Nghiên thấy sắc mặt nàng có chút khác lạ.

Thanh Vũ lắc đầu, cảm thán: "Chỉ là thấy duyên phận thật kỳ diệu, biết đâu chừng trong vô hình đã định sẵn ngài và tiểu sơn linh có một đoạn nhân duyên."

Nàng tiến lên cầm lấy tờ tuyên chỉ, chờ nét mực khô rồi gấp lại thành một con hạc giấy.

"Hành Lộc làm tên, che chở sinh linh, bay đi." Nàng khẽ chạm ngón tay, hạc giấy vậy mà vỗ cánh bay ra ngoài cửa sổ, hóa thành một dải ánh sáng lướt qua màn đêm tiến về nơi thâm sơn.

Ngay khoảnh khắc ngọn núi có tên, núi Thực Anh ngày trước, nay thành núi Hành Lộc, gió mát tràn qua cuốn đi sương độc ô uế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!