Chương 31: Ai kia đang bắt đầu có lương tâm rồi nhỉ

Gần như ngay khi giọng của Thanh Vũ cất lên, đao của Tiêu Trầm Nghiên liền rời vỏ, chém về phía bụi cỏ.

"Đừng chém!!"

Một tiếng thét chói tai vang lên.

Mũi đao dừng lại, chỉ còn cách một tấc là có thể đâm xuyên thứ đang ẩn nấp trong bụi cỏ.

Dường như bị sát khí và sát ý trên đao làm sợ hãi, thứ kia không dám bỏ chạy nữa.

Tiêu Trầm Nghiên ngước mắt, liền thấy một nữ tử đang xách váy chạy ra, khuôn mặt kiều mị lấm lem bụi đất, tay áo và vạt váy cũng đầy bùn cỏ, trông chẳng khác nào vừa lăn lộn dưới đất.

"Ta bảo ngươi chạy này!" Thanh Vũ sải bước tới, tóm lấy một cây thực vật dưới mũi đao, giống như nhổ củ cải mà nhổ phắt lên.

Mọi người xung quanh thấy vậy liền xôn xao.

Chỉ thấy thứ mà Thanh Vũ nhổ lên chính là một cây nhân sâm, củ nhân sâm ấy to bằng hai ngón tay của nam tử trưởng thành, rễ dài tít, trông như một tiểu lão nhân.

Bị nhổ lên, lá của nó liền ủ rũ, những rễ nhỏ trên thân còn run rẩy không ngừng.

Có người hét lên kinh ngạc: "Nhân sâm nghìn năm!! Không! E là không chỉ nghìn năm, cây nhân sâm này đã thành tinh rồi!"

Thanh Vũ ngước mắt, chợt thấy một khuôn mặt đầu heo, giật nảy mình: "Tiêu Trầm Nghiên, ngài đi săn à? Ở đâu ra heo tinh thế?"

"Phụt——"

Hắc giáp vệ đi theo không nhịn được mà bật cười.

Đáy mắt Tiêu Trầm Nghiên cũng lóe lên ý cười.

"Heo tinh" bi phẫn vô cùng: "Heo tinh cái gì! Là thuộc hạ đây! A… gương mặt như hoa như ngọc của ta…"

"Heo tinh" chính là Tư Đồ Kính. Hôm qua Thanh Vũ nói hắn phải bảo trọng, hắn liền ngâm mình trong nước lá bưởi suốt hai canh giờ, còn tụng chú trừ tà cả đêm.

Hôm nay hắn cẩn thận từng li từng tí, ra ngoài cũng dè chừng.

Nào ngờ vẫn bị lật thuyền trong mương, đang đi trên đường mà có một tổ ong vò vẽ rơi xuống đầu, chích hắn sưng vù thành đầu heo.

Mà lũ ong đó cứ nhằm vào hắn, người khác thì không sao, riêng hắn suýt thì đi đầu thai tại chỗ!

Giờ phút này Tư Đồ Kính cũng chẳng buồn để ý mặt mình bị sưng, chỉ hau háu nhìn sâm tinh: "Vương phi, thuộc hạ nghe nói sơn linh tới báo ân, đây là bảo vật nó tặng sao?"

Thanh Vũ ừ một tiếng, hung hăng lắc lắc sâm tinh.

Tiêu Trầm Nghiên thấy nàng mặt mũi lấm lem, lấy khăn lụa ra, vốn định giúp nàng lau đi nhưng tay khựng lại, chỉ đưa qua: "Sao lại thành ra thế này?"

Thanh Vũ nhận khăn tùy tiện lau vài cái.

Không những không sạch mà khuôn mặt nhỏ càng bẩn hơn khiến Tiêu Trầm Nghiên nhíu mày liên tục.

Hắn nắm cổ tay Thanh Vũ, kéo nàng vào viện, đồng thời sai người đi chuẩn bị nước.

"Chút nữa hẵng rửa, ta phải trồng thứ này trước đã."

Thanh Vũ vốn định trồng luôn trong viện nhưng sâm tinh này quá ương bướng, nàng dứt khoát sai người mang đến một cái chậu, đặt cấm chế xuống rồi hung dữ đe dọa:

"Không chịu ở trong viện lớn thì ngoan ngoãn ở trong cái nhà nhỏ này cho ta!"

Trồng xong, nàng đẩy chậu cây vào tay Tiêu Trầm Nghiên: "Cho ngài đấy, đây là quà tạ ơn tiểu sơn linh tặng ngài."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!