Chương 30: Sơn linh báo ân

Sơn linh nhỏ bé, linh lực chỉ là một cụm sáng yếu ớt, nhưng so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều.

Một giọng nói trong trẻo vang lên từ quầng sáng, nghe như tiếng của một cậu bé:

"Cảm ơn âm quan tỷ tỷ đã cứu mạng, ta đến để báo ân đây!"

Thanh Vũ mỉm cười, đầu ngón tay nhẹ chạm vào quầng sáng: "Báo ân thế nào? Nói ta nghe thử xem."

Quầng sáng kia cười khúc khích, khẽ rung lên, chỉ trong chớp mắt, vô số sơn trân rơi xuống lả tả—nấm dại, hạt dẻ chỉ là chuyện nhỏ, còn có cả linh chi, nhân sâm, hà thủ ô…

Xem tuổi đời của chúng, chỉ sợ cũng sắp thành tinh rồi.

"Đủ rồi đủ rồi! Nếu ngươi còn tiếp tục rũ xuống, phòng ta không chứa nổi nữa đâu!" Thanh Vũ vội vàng ngăn lại, nhìn nửa gian phòng đầy quà tạ ơn, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Tiểu sơn linh nói: "Ta biết chỗ lễ vật này quá mỏng manh, thật xin lỗi tỷ tỷ, sức mạnh của ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Đợi ta mạnh hơn chút nữa, ta sẽ dâng lên thứ tốt hơn!"

"Đúng rồi, cái này là cho ca ca."

Một củ nhân sâm bay ra, nhưng rõ ràng khác hẳn những củ khác—rễ của nó rung lắc không ngừng, hiển nhiên đã thành tinh.

Nhìn tuổi đời, e là gần nghìn năm!

"Con sâm tinh này tràn đầy dương khí, rất hợp để giúp ca ca bổ dương trừ tà."

Thanh Vũ bật cười, quả nhiên là một tiểu linh đáng yêu, biết báo ân.

Quả thật, nhân sâm này rất có lợi cho Tiêu Trầm Nghiên.

"Vậy ta thay hắn nhận lấy trước." Thanh Vũ cũng không khách khí, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nàng cũng không thể để tiểu sơn linh chịu thiệt.

"Tên của ngươi cũng nên đổi đi, hai chữ "Thực Anh" chẳng khác nào xiềng xích, lát nữa ta sẽ tìm một cái tên mới cho ngươi."

"Thật sao?! Cảm ơn tỷ tỷ!" Tiểu sơn linh vui mừng khôn xiết, "À đúng rồi, ta còn một thứ muốn đưa cho tỷ tỷ nữa!"

Một viên châu đen lơ lửng bay ra, là một viên hồn châu.

"Thuộc hạ của vương gia ca ca đã tiêu diệt bảy tám phần lũ sơn tiêu, chỉ còn một hai con chạy thoát. Nhưng ta nghĩ sau này bọn chúng cũng chẳng dám quay lại nữa đâu."

"Những tinh phách của bọn chúng ta đều phong vào viên châu này, nhưng ta không biết nên xử lý thế nào, vậy nên giao cho tỷ tỷ."

"Ngươi đến thật đúng lúc, ta quả thực biết một "nơi thích hợp", có thể an bài cho bọn chúng." Nụ cười của Thanh Vũ thoáng nét tà mị.

Tiểu sơn linh bỗng rùng mình một cái.

"Tỷ tỷ, vậy ta đi trước nhé~ Lần sau ta lại đến thăm tỷ và ca ca~"

Tiểu sơn linh bay đi.

Giọng của bút phán quan nhỏ dãi vang lên trong đầu Thanh Vũ: "A Vũ à, củ sâm tinh đó… có thể cho ta cắn một miếng không? Chỉ một miếng thôi!"

"Không được."

Thanh Vũ kiên quyết từ chối, tìm một sợi chỉ đỏ buộc chặt củ sâm tinh rồi treo thẳng lên xà nhà, cảnh cáo: "Ngươi ngoan ngoãn ở yên đó. Dám chạy trốn, ta hầm ngươi ngay lập tức."

Sâm tinh run lẩy bẩy, nếu biết nói chuyện chắc chắn sẽ khóc rống lên: Miệng lưỡi nữ nhân, gạt quỷ gạt sâm! Ta không chạy thì ngươi cũng không hầm chắc?!

Nhìn cả gian phòng ngập tràn lễ vật, Thanh Vũ cũng có chút đau đầu.

Nàng mở cửa, gọi người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!