Chương 3: Cố nhân

Còn chưa kịp để Thanh Vũ có hành động gì khác, từng lưỡi đao đã chĩa thẳng vào nàng.

Thanh Vũ nhướng mày: "Người của Yểm vương phủ chính là đối xử với vương phi của mình như vậy sao?"

"Mau lui xuống." Giọng nam trầm ổn vang lên.

Đám thị vệ mới thu đao lại nhưng ánh mắt vẫn đầy cảnh giác.

Thanh Vũ không mấy bận tâm, từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn Tiêu Trầm Nghiên.

Hừ, âm phong sát ngập tràn, lại còn hàn khí nhập cốt, âm phong sát khắc mệnh. Nếu là người bình thường, e rằng đã sớm mất mạng, vậy mà hắn vẫn sống khỏe mạnh thế này.

Bảo sao kẻ thù của hắn lại nghĩ đến chuyện dùng "hoạt nhân sát", mượn sức quỷ vật để giết hắn.

Nhưng mà, luồng âm phong này… với nàng lại là đại bổ.

"Ngươi… ngươi rốt cuộc là người hay là quỷ?" Thân tín Bách Tuế cảnh giác hỏi, nữ nhân này quá tà môn rồi.

Còn cứ nhìn chằm chằm vào vương gia không buông, chẳng lẽ muốn hút dương khí của vương gia?!

Ánh mắt Thanh Vũ dừng trên khuôn mặt non nớt của Bách Tuế mấy nhịp rồi rời đi, tiếp tục nhìn thẳng vào Tiêu Trầm Nghiên, tay đưa ra như muốn chạm vào mặt hắn:

"Ta là người hay là quỷ, vương gia thấy thế nào?"

Tiêu Trầm Nghiên giữ lấy cổ tay nàng, cảm nhận được nhịp đập nơi mạch nhưng ánh mắt vẫn đầy dò xét.

"Xem ra phủ Thượng thư nhầm rồi, vương phi vẫn còn sống."

"Đúng vậy, đêm tân hôn, chết đi thật không may mắn chút nào." Thanh Vũ cười, "Tang sự hóa hỷ sự, vương gia vui không?"

Tiêu Trầm Nghiên giọng điệu khó dò: "Vui?"

Thanh Vũ bật cười, thuận thế mà trèo cao hơn: "Vui như vậy, chi bằng tiếp tục động phòng đi?"

Lời này vừa thốt ra đám người trong vương phủ suýt chút nữa nghẹn họng.

Lực đạo trên cổ tay Thanh Vũ càng siết chặt hơn. Tiêu Trầm Nghiên lạnh giọng: "Bản vương rất muốn biết, vương phi làm thế nào bò ra từ trong quan tài?"

Thanh Vũ nhíu mày, khẽ kêu lên một tiếng, vẻ mặt oán trách: "Đau~ vương gia cũng nên thương hoa tiếc ngọc chứ."

Nam nhân chẳng hề dao động, sát khí trên người càng thêm nguy hiểm.

Thanh Vũ tặc lưỡi trong lòng, lúc này mới chậm rãi trả lời: "Từ quan tài bò ra không phải là muội muội ta sao?"

Nàng trắng trợn đảo lộn trắng đen mà mắt cũng không thèm chớp: "Phủ Thượng Thư gả nữ nhi, một sống một chết, bây giờ ta còn sống, vậy người chết được gả vào phủ chính là muội muội ta rồi."

Tiêu Trầm Nghiên híp mắt: "Ngươi đúng là quỷ ngôn loạn ngữ."

"Là quỷ hay là người, miễn có ích là được." Thanh Vũ bị hắn giữ chặt cổ tay, thuận thế tiến lại gần, khoảng cách hai người chỉ còn gang tấc.

Đám thị vệ xung quanh siết chặt chuôi đao, chỉ cần Thanh Vũ có chút dị động, lập tức sẽ ra tay cứu giá.

"Nói đến đây, vương gia còn phải cảm ơn ta nữa kìa. Nhìn thấy đạo sĩ kia ngất xỉu chưa?"

Thanh Vũ bĩu môi về phía đó: "Kẻ này muốn giở tà thuật hại người trong vương phủ, kết quả lại tự làm tự chịu. Vương gia hẳn là nên mang về tra hỏi cho kỹ."

"Nói cũng lạ, không biết hắn dùng tà thuật gì lại có thể khiến muội muội ta sống lại bò ra từ trong quan tài, đáng sợ, đáng sợ quá đi."

Nàng vừa nói vừa vỗ vỗ ngực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!