Mặt trời về tây, ánh sáng bị đường chân trời nuốt chửng, người sống về nhà, kẻ chết lên đường.
Tư Đồ Kính biết cách đi con đường Âm Dương, sư tôn của hắn cũng từng dẫn hắn đi qua con đường Âm Dương đó.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến cách Thanh Vũ đi, hắn kinh ngạc đến mức cằm suýt rớt xuống đất.
"Dẫn người sống đi con đường Âm Dương? Chuyện này sao có thể!"
"Đường Âm Dương tràn ngập tử khí, người sống bước vào chẳng phải sẽ trở thành bữa ăn cho cô hồn dã quỷ sao? Nếu không bị quỷ nhập, thì cũng bị hút cạn dương khí!"
Mục Anh đã được dìu ra ngoài, trong tay cầm chiếc đèn hoa đăng mà Thanh Vũ đưa cho.
"Ngươi thấy không thể, chứng tỏ ngươi còn sống chưa đủ lâu, tiểu tử".
Chỉ thấy Thanh Vũ giơ một tay kết ấn, giọng điệu hời hợt như thể đang mở cửa sau nhà mình.
"Chỉ lệnh: đường Âm Dương, mở!"
Xung quanh không có bất kỳ biến đổi nào, nhưng tất cả đều cảm thấy một cơn gió âm lạnh lẽo đập thẳng vào mặt, rét buốt thấu xương, khiến răng va vào nhau lập cập.
Không phí lời thêm, Thanh Vũ một tay nắm lấy Mục Anh, tay kia kéo tay áo Tiêu Trầm Nghiên, dẫn cả hai bước lên phía trước.
Chớp mắt, ba người biến mất.
Gió âm tan đi, mọi thứ dường như chỉ là ảo giác.
"Tiểu tử" Tư Đồ Kính mạnh tay véo đùi mình một cái, hít sâu một hơi: "Quả nhiên, là ta quá non!"
Lần này đúng là mở rộng tầm mắt!
—Đường Âm Dương—
Thay vì nói là một con đường, nó càng giống một vùng hoang dã mịt mờ không thấy điểm cuối.
Một đốm lửa nhỏ leo lét sáng lên, chính là chiếc đèn trong tay Mục Anh. Nàng run lập cập, trong màn sương mù dày đặc dường như có vô số ánh mắt đang rình rập, những tiếng thì thầm quỷ dị vang lên bên tai.
"Cút—"
Thanh âm của nữ nhân vang lên, cả sương mù cũng chấn động theo. Dường như có thứ gì đó trong màn sương gào thét thảm thiết rồi bỏ chạy tứ tán.
Mục Anh cảm thấy cỗ âm khí len lỏi vào từng ngóc ngách cơ thể cuối cùng cũng chịu buông tha cho mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, nàng nghe giọng của Thanh Vũ truyền tới từ phía sau:
"Ta đã phong hết dương hỏa của phu nhân vào hồn đăng, nó sẽ dẫn phu nhân tìm nhi tử. Dù nghe thấy gì cũng không được quay đầu lại."
"Nhớ kỹ, đừng để lạc mất đèn. Nếu đèn tắt, bất kể đã tìm thấy Vương Ngọc Lang hay chưa, ta cũng sẽ lập tức đưa phu nhân rời khỏi đây."
Mục Anh căng thẳng, "Thần phụ biết rồi." Nàng cảm nhận được lực dẫn dắt từ hồn đăng trong tay, theo bản năng muốn bước nhanh hơn.
Nhưng dù không còn luồng âm phong thấu xương kia, đường Âm Dương vẫn chẳng dễ đi. Hai chân như mắc kẹt trong bùn lầy và cát lún, không cách nào mượn lực, mỗi bước đi đều tiêu hao sức lực khổng lồ.
Phía sau hai bóng người lặng lẽ dõi theo. Thanh Vũ không lên tiếng giúp đỡ, chỉ lặng lẽ quan sát.
Đoạn đường tiếp theo Mục Anh phải tự mình vượt qua.
So với sự chật vật của Mục Anh, Tiêu Trầm Nghiên lại đi lại như trên đất bằng. Hắn thậm chí còn có tâm trạng quan sát xung quanh.
Có lẽ do nhiều năm trời bị âm phong thấu xương, nên dù trong tay không có hồn đăng hắn cũng không cảm thấy khí lạnh xung quanh có gì ghê gớm.
Thậm chí, sau khi bước vào đường Âm Dương, âm phong quanh hắn lại rút vào trong, như thể sợ hãi mà không dám ngóc đầu dậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!