Chương 23: Ăn xong bữa này, còn có bữa sau

Vương Ngọc Lang bị giam cầm sinh hồn.

Hơn nữa, sinh hồn của hắn đã rời thể xác suốt bảy ngày, dù Thanh Vũ có dùng dương khí của Tiêu Trầm Nghiên để che giấu tử khí của Vương Ngọc Lang, lừa được sổ sinh tử,

Nhưng xét về bản chất, ngày chết của đứa trẻ này đã định sẵn, một khi sinh hồn thoát khỏi giam cầm sẽ lập tức bị triệu vào địa phủ.

Chỉ có thể dùng huyết mạch thân nhân trói buộc hắn mới có thể dẫn hắn hoàn dương.

Sau khi dặn dò Mục Anh xong Thanh Vũ liền quay về phòng, nàng cũng cần chuẩn bị một số thứ, nếu không đoạn đường Âm Dương đêm nay Mục Anh chưa chắc đã đi hết được.

Bên kia, phủ Thượng thư.

"Thượng thư đại nhân, xin ngài nhất định phải làm chủ cho hạ quan!"

Vị quan trẻ tuổi mang vẻ mặt nhục nhã và căm phẫn, khuôn mặt sưng phù như đầu heo, hai mắt bầm tím, đến cả nói chuyện cũng bị líu lưỡi.

"Yểm vương gia quá mức càn rỡ, ngang nhiên bắt cóc thê tử của hạ quan ngay trên phố, còn sai người đánh quan viên triều đình!"

"Còn vương phi, lệnh ái của ngài cũng không rõ bị Yểm vương gia mê hoặc thế nào, hôm qua chính nàng ta đã giúp vương gia bắt đi thê tử của hạ quan, lại còn đổ cho hạ quan tội trị gia không nghiêm, dung túng hạ nhân làm càn!"

Vương Sinh tức giận đến run rẩy, quỳ ngoài rèm, lời lẽ sắc bén chỉ trích Yểm vương gia, hoàn toàn không nhận ra sự cứng ngắc bên trong rèm.

"Hạ quan chỉ là chức quan nhỏ bé, kính xin Thượng thư đại nhân làm chủ, đem chuyện này tấu trình Đông Cung!"

"Thượng thư đại nhân?"

Đợi mãi không nghe thấy tiếng của Vân Hậu Hành, Vương Sinh có chút nghi hoặc, theo bản năng ngẩng đầu lên, lại đối diện với đôi mắt âm hiểm độc ác sau rèm châu.

Hai khuôn mặt sưng vù bốn mắt nhìn nhau, Vương Sinh giật mình kinh hãi: "Thượng thư đại nhân, mặt ngài——"

Vân Hậu Hành tức đến phát điên, ném mạnh nghiên mực ra ngoài, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng:

"Rốt cuộc là ai cho ngươi vào đây?!"

Nghe Vương Sinh tố cáo, ý nghĩ đầu tiên của Vân Hậu Hành không phải là bắt lấy nhược điểm của Tiêu Trầm Nghiên mà là hoảng sợ!

Giờ đây trong phủ hắn bất an, ngay cả tính mạng cũng bị đối phương nắm giữ.

Đông Cung đã tránh hắn như tránh ôn dịch, thiệp gửi đi cũng biệt vô âm tín.

Thực ra Đông Cung có phản ứng hay không hắn cũng chẳng quan tâm nữa, Vân Hậu Hành chỉ mong hành động của mình có thể lọt vào mắt người kia.

Bây giờ ngay cả bảo toàn bản thân còn khó khăn, tên ngu xuẩn Vương Sinh này còn muốn hắn giúp đỡ?!

Hắn lấy gì để giúp?! Sổ sách tội trạng của hắn đang nằm trong tay Tiêu Trầm Nghiên, số bạc tham ô mấy chục vạn lượng cũng đã bốc hơi, huống hồ, trong phủ hắn bây giờ còn có…

Két——

Cửa bị đẩy ra, La thị bước vào, sau lưng còn có mấy hạ nhân.

Vân Hậu Hành lập tức giống như con ngỗng bị bóp cổ, không phát ra nổi một tiếng.

"Lão gia đang tiếp khách à? Đám hạ nhân hầu hạ kiểu gì thế này, ngay cả trà nước cũng chưa dâng lên…"

"Người đâu, còn không mau dâng trà cho Vương thị lang!"

Vương Sinh bỗng thấy lạnh sống lưng, cảm giác phủ Thượng thư hôm nay có gì đó khác lạ, nhưng không nghĩ sâu, chỉ đứng dậy chắp tay hành lễ với La thị: "Đa tạ phu nhân."

Miệng nói cảm ơn nhưng đáy mắt lại ẩn giấu sự khinh thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!