Chương 22: Tiêu Trầm Nghiên nghi ngờ

Thật ra, ngay khi về đến vương phủ, Thanh Vũ đã tỉnh.

Nhưng nàng vẫn giả vờ ngủ, muốn xem Tiêu Trầm Nghiên sẽ làm gì. Khi cơ thể được đặt xuống giường, nàng vẫn nhắm mắt, cánh tay quấn chặt lấy cổ hắn không chịu buông.

Bị nàng ôm chặt cổ, Tiêu Trầm Nghiên chỉ có thể cúi người, một tay chống xuống bên mặt nàng. Khoảng cách giữa hai người sớm đã vượt quá giới hạn an toàn.

Hắn nhìn gần khuôn mặt trước mắt, Vân gia vốn có nhiều mỹ nhân, có lẽ vì cùng chung huyết thống, gương mặt này cũng tinh xảo vô cùng.

Nếu quan sát kỹ, không khó để tìm ra những đường nét quen thuộc ẩn hiện trong chân mày, ánh mắt.

"Hoa diên vĩ trên càng xe là nàng vẽ sao?" Tiêu Trầm Nghiên hỏi.

Thấy Thanh Vũ không phản ứng, hắn cúi mắt nói thêm: "Còn giả vờ ngủ nữa, của hồi môn nàng trộm từ mật thất của Vân Hậu Hành sẽ không còn đâu."

Thanh Vũ lập tức mở mắt, giận dữ: "Tiêu Trầm Nghiên, ngài quá đáng rồi! Ai lại đi cướp của hồi môn của người ta chứ?"

"Không giả vờ nữa?"

Thanh Vũ bĩu môi nhưng tay quấn cổ hắn vẫn không chịu buông, hất cằm đầy đắc ý và láu cá: "Ta cứ giả vờ đấy, không phục thì nhịn đi."

Tiêu Trầm Nghiên không để ý đến trò đùa của nàng: "Hoa diên vĩ, ai dạy nàng vẽ?"

Thanh Vũ dường như không nghe ra ý thăm dò trong câu hỏi: "Hoa diên vĩ gì cơ?" Nàng nghiêng đầu, rồi chợt "À, ngài nói đến lá bùa ta vẽ à?"

Nàng lười biếng cười: "Chỉ là một bông hoa thôi mà, cần ai dạy chứ?"

"Trên chiếc đèn hoa trước đây bị ngài lấy đi cũng có vẽ một đóa. Ta thấy đẹp nên học theo."

Tiêu Trầm Nghiên không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt nàng.

Không biết là nàng diễn quá giỏi hay sự thật đúng như lời nàng nói, hắn không tìm ra chút dấu vết nói dối nào.

Ngọn lửa trong lòng hắn suốt đêm nay như bị một gáo nước lạnh dập tắt, chỉ còn lại sự trống rỗng và tự giễu.

Dư vị còn vương vấn trong lòng là sự không cam tâm, hắn vẫn giữ lại chút hoài nghi, ngoan cố dò xét nàng.

"Hoa diên vĩ chỉ là trùng hợp, vậy chuyện nàng quan tâm đến Mục phu nhân cũng là trùng hợp sao?"

Thanh Vũ chớp mắt đầy ngây thơ: "Rất để tâm sao? Ta chỉ là thấy chướng mắt thì ra tay thôi. Cần gì lý do? Dù sao ai khiến ta khó chịu, ta sẽ khiến kẻ đó chết."

Lý do của nàng vô cùng ngang ngược nhưng lại hoàn toàn phù hợp với phong cách hành sự của nàng.

Tiêu Trầm Nghiên nhìn nàng một lúc rồi đứng dậy, trong khoảnh khắc đó hắn lại trở về dáng vẻ lạnh lùng, xa cách của vị sát thần quyết đoán, đôi mắt không còn chút hơi ấm.

"Vương phi vất vả cả đêm, nghỉ ngơi đi."

Thấy hắn định đi, Thanh Vũ nghiến răng, ngồi dậy một chút: "Tiêu Trầm Nghiên."

"Còn chuyện gì nữa?"

"Có người đang trộm lấy mệnh cách của ngài, ngài có biết không?"

Bước chân người nam nhân khựng lại, đáy mắt lóe lên một tia tối tăm, hắn trầm giọng: "Giờ thì biết rồi."

"Đã biết rồi mà ngài còn định ngủ một mình sao?"

Thanh Vũ chống cằm, ngáp một cái, cười tủm tỉm: "Ta có thể giúp ngài đấy~"

Tiêu Trầm Nghiên liếc nàng một cái, thấy dáng vẻ lém lỉnh của nàng, hắn càng cảm thấy việc bản thân liên tưởng nàng với tiểu nha đầu kia thật quá đỗi hoang đường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!