Thanh Vũ nằm rạp trên lưng Tiêu Trầm Nghiên, bỗng nhiên nhớ đến thời thơ ấu ở kiếp trước.
Lúc đó, tiên thái tử phi và mẫu thân nàng là kim lan tỷ muội, đại ca và Tiêu Trầm Nghiên lại vô cùng thân thiết. Ngay khi nàng vừa chào đời đã được sắc phong làm quận chúa, có thể tự do ra vào hoàng cung.
Tiêu Trầm Nghiên khi còn niên thiếu cực kỳ nghịch ngợm, lúc nào cũng thích trêu chọc nàng. Mỗi lần chọc nàng khóc hắn lại cõng nàng trên lưng, dựa vào khinh công xuất sắc mà chạy loạn trên nóc nhà để chọc nàng cười.
Vì chuyện này mà Tiêu Trầm Nghiên không ít lần bị tiên thái tử trách phạt.
Nghĩ đến đây, Thanh Vũ bật cười.
"Cười gì vậy?" Tiêu Trầm Nghiên nghe thấy tiếng cười trộm của nàng.
Thanh Vũ tựa mặt vào vai hắn, hừ nhẹ: "Cười ngài chứ sao. Rõ ràng phái Tư Đồ Kính lên núi tìm người, thế mà còn mạnh miệng."
Giọng Tiêu Trầm Nghiên hiếm khi bình thản: "Người mà phủ Yểm Vương muốn giúp, khó tránh khỏi sẽ trở thành cái gai trong mắt kẻ khác."
"Mục phu nhân đã là thê tử của Vương Thị lang, ngoại gia không còn ai nương tựa. Bản vương ra mặt vì nàng không phải giúp nàng mà là hại nàng."
"Chỉ riêng lời đồn cũng đủ để giết chết một người."
Không phải không muốn giúp mà là không thể để ai biết người giúp đỡ chính là Tiêu Trầm Nghiên.
Huống hồ, thân phận của Mục Anh vốn đã nhạy cảm. Là cô nhi duy nhất của Mục thị, bị người đời lãng quên mới là an toàn nhất.
Thanh Vũ cũng từng nghĩ đến điều này. Thế giới của người sống vốn dĩ phức tạp hơn thế giới của người chết rất nhiều.
Chỉ là, nàng không ngờ Tiêu Trầm Nghiên lại suy tính chu toàn cho Mục Anh đến vậy.
Càng không ngờ, hắn lại đuổi theo nàng, còn giải thích rõ ràng.
"Ta tin rằng sau khi tỉnh lại, Mục phu nhân sẽ tự đưa ra lựa chọn của mình." Thanh Vũ hừ nhẹ: "Nữ nhi nhà Mục gia, nữ trung hào kiệt, tuyệt đối không dễ dàng bị đánh gục."
Đôi mắt Tiêu Trầm Nghiên khẽ dao động, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Mục gia có không ít nữ trung hào kiệt, phu nhân của Trấn Quốc Hầu năm xưa chính là một trong số đó. Mục Anh từng được bà nuôi dạy, đương nhiên cũng không phải hạng người yếu đuối.
Còn vị đích nữ của Trấn Quốc Hầu phủ kia, từ nhỏ cũng đã không phải đứa trẻ sợ rắc rối.
Nếu tiểu nha đầu kia biết biểu tỷ của mình bị ức hiếp đến mức này, e rằng sẽ xách đao đến tận cửa, đánh cả Vương gia thành đầu heo.
(Vương gia này tức là nhà họ Vương, vì chồng của Mục Anh tên Vương Sinh, không phải là thân phận vương gia, vương phi)
Tiêu Trầm Nghiên tự hỏi, vị trên lưng hắn lúc này liệu sẽ làm được đến mức nào vì Mục Anh đây?
Một đêm lăn lộn, đến khi xuống núi trời đã tờ mờ sáng. Đằng xa đã có thể nhìn thấy chiếc xe ngựa dừng ven đường.
Nghe thấy động tĩnh, Lục Kiều vén rèm nhìn ra ngoài, xác nhận là Thanh Vũ và mọi người trở về thì lập tức vui mừng nhảy xuống xe.
"Vương gia, vương phi!"
Thanh Vũ trông thấy vết máu trên càng xe, xung quanh còn có dấu vết giao đấu, lập tức nhướng mày: "Đêm qua có chuyện gì sao?"
Trên xe ngựa không chỉ có Lục Kiều và Hồng Du, mà còn có hai hắc giáp vệ do Tiêu Trầm Nghiên để lại.
Cả hai đều bị thương, vết thương trông giống như bị vuốt thú cào, mặt mày đầy vẻ hổ thẹn: "Xin vương gia, vương phi thứ tội, đêm qua thuộc hạ thất trách, suýt chút nữa làm hỏng việc."
Sau đó, bọn họ tường thuật lại sự việc.
Nửa đêm hôm qua, có hai con sơn tiêu mò đến hại người. Trước khi trời tối, Hồng Du đã nhớ kỹ lời dặn của Thanh Vũ, khuyên hai người họ lên xe ngồi chung, đừng ở dưới đất trông chừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!