Chương 20: Ta cõng nàng xuống núi

Tìm thấy thân xác của Vương Ngọc Lang, Thanh Vũ tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Còn về phần dương khí Tiêu Trầm Nghiên cho mượn, Thanh Vũ chỉ cần về ôm hắn thêm vài cái, rồi bảo Tư Đồ Kính kê thêm mấy thang thuốc bổ dương là được.

Chỉ là bút phán quan trong đầu nàng cứ la lối om sòm: "Ngươi lại làm bậy! Lại làm bậy! Dùng dương khí của Tiêu Trầm Nghiên để lừa sổ sinh tử, nếu bị phát hiện sẽ bị trừng phạt đấy!"

Thanh Vũ thản nhiên: "Phạt thì phạt, dù sao ta cũng không sợ."

Bút phán quan thút thít: "Ngươi không sợ nhưng ta sợ! Ta không muốn bị ném vào Nghiệp Hỏa điện chịu phạt đâu!"

"Đã bị thiêu bao nhiêu lần rồi, sợ cái gì? Dù sao cũng chẳng chết được." Thanh Vũ hờ hững nói: "Vô Gián địa ngục ta còn từng ở qua, Nghiệp Hỏa điện có là gì."

Bút phán quan giận dữ: "Ta mặc kệ ngươi! Ngươi cứ làm bậy đi! Dù sao ngươi cũng là con quỷ lì lợm nhất!"

Thanh Vũ cũng chẳng buồn đôi co với cây bút rách nát này, dứt khoát mặc kệ nó luôn.

Lúc mượn dương khí của Tiêu Trầm Nghiên, nàng đã chạm đến hồn phách của hắn và phát hiện một chuyện khác.

Mệnh cách của Tiêu Trầm Nghiên đã bị người động tay động chân!

Nhưng hiện giờ có quá nhiều người, chuyện này đợi khi chỉ còn hai người nàng sẽ nói với hắn sau.

Lúc này, một hắc giáp vệ kéo một thứ gì đó vào trong.

Đó là một con sơn tiêu còn sống.

Chỉ là con sơn tiêu này bị trúng tên ở chân và bụng, mũi tên xuyên qua cơ thể, hộp sọ trên đầu nó đã bị gỡ xuống, để lộ một gương mặt lùn tịt giống khỉ, lưỡi và cằm đều đã bị cắt đi.

Thanh Vũ kinh ngạc: "Các ngươi bắt được một con còn sống sao?"

Loài này có tốc độ cực kỳ nhanh.

Tên hắc giáp vệ kia đắc ý nói: "Là vương gia bắn trúng, còn có mấy con bị một tên xuyên tim mà chết."

Thanh Vũ nhìn Tiêu Trầm Nghiên, ánh mắt sáng rực.

Nam nhân này từ nhỏ đã giỏi cưỡi ngựa bắn cung, nhưng cũng không giỏi đến mức này đi?

Không kịp đề phòng, Thanh Vũ phát hiện Tiêu Trầm Nghiên cũng đang nhìn mình. Chỉ là lần này ánh mắt hắn dường như có chút khác biệt.

Như một hồ băng vạn năm bị đập vỡ, để lộ ra lớp nước ấm áp bị phong ấn bên dưới.

"Thứ này? Nàng thấy nên xử lý thế nào?"

"Giết đi, thi thể đốt sạch. Đám sơn tiêu này làm ác không ít, còn từng ăn thịt người."

Lời này khiến các hắc giáp vệ lạnh sống lưng.

Có người lên tiếng: "Thuộc hạ cũng định nói rồi, đám sơn tiêu này đội đầu lâu trên đầu, rõ ràng là xương người. Không lẽ những chiếc đầu lâu đó là…"

Thanh Vũ gật đầu: "Sơn tiêu thích trêu chọc con người, món ăn ưa thích của chúng chính là trẻ con."

Sắc mặt mọi người đều khó coi: "Bảo sao ngọn núi này lại có tên là núi "Thực Anh" (Núi ăn trẻ con)."

Tiêu Trầm Nghiên cũng nhíu mày: "Gần ngọn núi này không có thôn làng nào."

Vậy vấn đề là, những đứa trẻ bị sơn tiêu ăn thịt, còn bị lấy đầu lâu làm mặt nạ kia rốt cuộc đến từ đâu?

Đôi mắt đẹp của Thanh Vũ thoáng hiện lên suy nghĩ: "Trừ phi, có người vẫn luôn dùng trẻ con để nuôi đám sơn tiêu này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!