Chương 2: Lâu rồi không gặp, Tiêu Trầm Nghiên

Đêm khuya, hậu viện.

Tấm ván quan tài nặng nề đột nhiên bay ra ngoài, một bóng người chậm rãi ngồi dậy từ trong quan tài rồi từ tốn đứng lên. Đôi môi đỏ thắm, làn da trắng muốt, dung mạo tuyệt mỹ lại mang theo vẻ yêu dị đến cực điểm.

Thanh Vũ khẽ xoay cổ, thích nghi với cơ thể mới.

Thân xác này bị đóng đinh xuyên qua mấy chỗ, máu chảy thành lỗ, chỉ riêng việc chữa trị đã tiêu hao phần lớn quỷ lực của nàng. Lúc này đây nàng lại còn thấy đói.

"Người sống thời nay gan còn lớn hơn cả quỷ, dám luyện chế "hoạt nhân sát" thế này, đỏ trắng tương khắc, định dẫn cả bầy lệ quỷ đến tàn sát cả phủ hay sao?"

Thanh Vũ nhếch môi, trong tay phải hiện ra một cây bút phán quan, chu sa đỏ tươi xoay tròn giữa những ngón tay nàng: "Công hay tư, đều phải quản."

Nàng nhấc chân bước ra khỏi quan tài, rõ ràng xung quanh có người canh giữ nhưng chẳng ai nhìn thấy nàng, tất cả đều bị "quỷ che mắt".

Dựa theo luồng oán khí trong bút phán quan, Thanh Vũ trực tiếp đi về phía nơi của Vân Ngọc Kiều. Khi đi ngang qua đám lính gác không ai phát giác được nàng.

Bên cạnh Trích Tinh viện có một gác lầu cao, có thể quan sát được động tĩnh bên trong.

Tư Đồ Kính đột nhiên hắt hơi, rùng mình: "Lạnh thật… gió này lạnh quá."

Tiêu Trầm Nghiên nhìn về một góc viện, ánh mắt thoáng biến đổi. Dưới bóng đêm che phủ, hắn mơ hồ thấy một bóng đỏ lướt qua.

Bộ y phục đó… trông giống hệt giá y?

Mắt hắn trầm xuống, lập tức ra lệnh: "Phái người đi kiểm tra lại quan tài đó."

Thanh Vũ liếc nhìn về phía gác lầu, khóe môi khẽ cong. Ồ, nhạy bén đấy.

Nàng thu lại ánh mắt, dời sự chú ý về phía cửa sổ. Dường như ánh nhìn của nàng có thể xuyên thấu qua song gỗ, nhìn rõ từng lời từng cử động của những kẻ bên trong.

"Đạo trưởng Vô Song, đã đến giờ chưa?" Vân Ngọc Kiều bồn chồn không yên. Kế hoạch lần này chỉ có thể thành công, không thể thất bại.

Nàng tuyệt đối không muốn làm thiếp cho tên vương gia bệnh tật kia.

Nữ đạo sĩ mặt đầy vẻ huyền bí, lạnh nhạt đáp: "Nhị tiểu thư đừng vội, đến giờ bần đạo tự khắc nhắc người."

"Thật sự có thể dùng bách quỷ để huyết tẩy vương phủ chứ?" Vân Ngọc Kiều nhắc lại, giọng đầy lo lắng. "Chuyện này quan hệ trọng đại, nhất định phải diệt sạch không để sót một ai!"

Nàng liên tục nhấn mạnh: "Còn nữa, ngươi nói cần dùng máu của ta để kích hoạt oán khí của "hoạt nhân sát". Vậy ta có bị ảnh hưởng gì không? Sau khi xong chuyện, hồn phách của Vân Thanh Vụ có tìm ta báo thù không?"

Ánh mắt nàng âm độc: "Không thể để lại hậu hoạn! Đứa con hoang đó nhất định phải hồn phi phách tán!"

Nữ đạo sĩ nghe mà phiền nhưng muốn kích hoạt tà thuật này cần có sự phối hợp của Vân Ngọc Kiều nên bà ta nén giận, trấn an:

"Nhị tiểu thư yên tâm, cây đinh gỗ luyện chế "hoạt nhân sát" này là do sư huynh Vô Cực của ta đích thân rèn ra, tuyệt đối không thể thất bại."

"Còn về hồn phách của Vân Thanh Vụ, hừ, nó chỉ là một con mồi! Khi lũ ác quỷ đến, mỗi con sẽ cắn một miếng, nuốt sạch không còn dấu vết! Lệ quỷ ăn oán khí của sinh hồn, sát khí càng mạnh, lập tức sẽ chuyển sang tấn công người sống!"

Nữ đạo sĩ cười đắc ý: "Đến lúc đó cả vương phủ này chỉ có chết chứ không có sống!"

Đương nhiên, bà ta thì không sao. Còn về Vân Ngọc Kiều… hừ, ngu ngốc, vở kịch này phải diễn trọn vẹn, ngay từ đầu lão hồ ly Vân Hậu Hành đã không định để nàng ta sống.

"Được rồi, đã đến giờ. Nhị tiểu thư hãy dùng đinh gỗ lấy máu, bần đạo lập tức thi pháp."

Vân Ngọc Kiều không dám chậm trễ, cắn răng dùng cây đinh gỗ đâm vào lòng bàn tay. Cơn đau làm nàng ta bật ra tiếng rên rỉ.

Nữ đạo sĩ lấy ra một lá bùa dán lên đinh gỗ rồi lẩm bẩm niệm chú:

"Lũ quỷ tà ma nghe lệnh ta, mau mau hiển linh!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!