Chương 18: Hiểu lầm Tiêu Trầm Nghiên

Mặt trời lặn về tây, nơi rừng sâu trời tối càng nhanh, có thể nói đưa tay ra cũng không thấy năm ngón.

Ngọn lửa trong ngôi miếu đổ nát giữa núi trở thành nguồn sáng duy nhất trong màn đêm, thu hút những sinh vật quỷ dị chỉ có thể tồn tại nơi vực sâu, ánh mắt thèm thuồng, rục rịch chờ đợi.

"Đến rồi! Đám đó quả nhiên đến rồi!"

Giọng người nam nhân mang theo vẻ hoảng loạn và sợ hãi.

"Đốt lửa!" Một giọng khác vang lên, lửa bùng sáng bao quanh ngôi miếu, hình thành một bức tường lửa.

Chỉ thấy bên ngoài bức tường lửa, từng bóng người từ trong rừng bước ra.

Chúng mặc trang phục nha dịch, trên người chằng chịt vết đao chém, nếu là người bình thường thì chắc hẳn đã mất mạng từ lâu vì mất máu.

Nhưng những kẻ này vẫn có thể di chuyển, chỉ là ánh mắt đờ đẫn, khóe miệng lại nhếch lên một độ cong quái dị, giống như có ai đó cưỡng ép kéo miệng đến tận mang tai, nụ cười khiến người ta rợn tóc gáy.

Tựa như những xác sống vô hồn, chúng tiến về phía miếu đổ nhưng bị bức tường lửa chặn lại.

Một mũi tên xé gió bay đến xuyên thủng đầu của một nha dịch, đầu hắn ngửa ra sau theo một góc độ quái đản, xương cốt vặn vẹo kêu răng rắc, vậy mà hắn lại nâng đầu lên như cũ, trên mặt vẫn mang nụ cười ghê rợn.

"Đủ rồi! Đã nói bao nhiêu lần, bọn chúng giờ chỉ là những xác chết bị điều khiển, chặt đầu cũng vô dụng, đừng lãng phí tên!"

Tư Đồ Kính quát đám nha dịch đang hoảng loạn ở bên kia.

Đám nha dịch sợ đến mặt mày tái nhợt, không biết phải làm sao.

Bọn họ thực sự rất sợ hãi, rõ ràng chỉ lên núi tìm người, kết quả là những người đi cùng bọn họ đều trúng tà, biến thành thứ không phải người cũng chẳng phải quỷ, rồi quay sang săn đuổi họ.

Họ hoảng sợ, còn Tư Đồ Kính thì chỉ cảm thấy xui xẻo.

Hắn dẫn hắc giáp vệ lên núi hành động bí mật, vốn không định lộ mặt nhưng vừa vào núi đã phát hiện có điều bất thường.

Dọc đường không ít thứ bẩn thỉu tìm đến gây chuyện nhưng hắn đều hóa giải được.

Kết quả là đám tà vật đó ghi hận, nhằm vào đám nha dịch không biết pháp thuật huyền môn, biến họ thành con rối để tấn công hắn.

"Tư Đồ tiên sinh, cứ thế này không ổn đâu, đám tà vật kia sợ lửa, nhưng xác chết thì không."

Một hắc giáp vệ lên tiếng, nhìn đám nha dịch đã bị biến thành con rối đang từng bước bước vào vòng lửa, hóa thành những xác cháy mà vẫn tiến về phía họ.

Ánh mắt Tư Đồ Kính trầm xuống, hắn thò tay vào ngực áo lấy ra một nắm hạt đậu vàng, kết ấn rồi niệm chú:

"Huyền Thiên mượn pháp, rắc đậu thành binh!"

Hắn vung một nắm đậu vàng vào lửa, lập tức tiếng nổ lách tách vang lên, những hạt đậu trong ánh lửa hóa thành từng người tí hon chỉ bằng bàn tay, nhanh chóng nhảy lên người đám nha dịch bị điều khiển.

Chỉ trong nháy mắt, đám nha dịch phát ra tiếng thét chói tai như dã thú, từng con rối lần lượt ngã xuống.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, mấy nha dịch còn sống vui mừng reo lên:

"Ngã rồi! Đám xác này ngã xuống rồi!"

"Quá tốt! Chúng ta được cứu rồi!"

Nhưng sắc mặt Tư Đồ Kính không hề thư giãn, giọng nói trở nên nghiêm nghị:

"Tất cả chú ý, thứ thật sự sắp đến rồi."

Hắc giáp vệ siết chặt đao bên hông, trước đó bọn họ đã giao đấu với lũ quái vật quỷ dị kia, nhưng chỉ bắt được vài sợi lông đen, không thu hoạch được gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!