Chương 16: Còn sử dụng được không?

Thanh Vũ đứng trên xe ngựa, quấn roi ngựa quanh tay một vòng, giọng sắc lạnh:

"Các ngươi vừa nói là đến bắt trộm?"

"Bản vương phi không muốn bị người ta bôi nhọ. Nhân lúc mọi người đều có mặt ở đây, cũng để cho mọi người nhìn rõ, xem thử trên xe ngựa của ta có giấu trộm thật hay không!"

Nàng vén rèm xe lên, để lộ người bên trong.

Mục Anh đã được chỉnh trang lại một chút, trông không còn quá thảm hại nhưng ai cũng nhìn ra nàng thần trí không tỉnh táo.

Mụ già và đám người đi theo thấy Mục Anh thì trong lòng càng chùng xuống.

Thanh Vũ cười lạnh:

"Không phải đến bắt trộm sao? Ngươi nói xem, trên xe ngựa của ta, ai là trộm?"

Mụ già sợ đến phát run, nhưng tình thế trước mắt không cho phép bà ta suy nghĩ nhiều. Chỉ trách bản thân mắt mù, không nhận ra đây là xe ngựa của phủ vương gia.

Trong lòng bà ta càng hận Mục Anh hơn.

"Phụ nhân điên loạn này sao lại dây dưa đến phủ Yểm vương cơ chứ?!"

Mụ già đã lỡ miệng nói đến bắt trộm, mà Mục Anh thì ngay trước mắt. Giờ nếu đổi giọng chẳng khác nào tự vả, bà ta đành cắn răng cứng rắn nói:

"Vương phi thứ tội, lão nô có mắt không tròng, đã mạo phạm ngài."

"Xin vương phi đừng chấp kẻ hèn này, nhưng phụ nhân điên trên xe ngựa kia đích thực là trộm!"

"Xin vương phi mở cửa xe cho phép chúng nô tài đưa ả trộm này về. Ả ta không chỉ trộm cắp mà còn bị điên, lên cơn là cắn người đấy!"

Nghe bà ta hết gọi "phụ nhân điên", rồi lại "ả trộm", Thanh Vũ lập tức bốc hỏa.

"To gan thật đấy!"

Nàng quát lớn, ánh mắt sắc như dao:

"Nàng ấy là Mục Anh, nữ nhi Mục gia! Rõ ràng là chủ mẫu của nhà các ngươi! Ngươi là một nô tài, không chỉ mưu hại chủ tử mà còn dám bịa đặt, lừa gạt mọi người!"

Mụ già như bị sét đánh trúng, còn muốn cãi lại:

"Ả ta chỉ là một người điên, sao có thể là chủ mẫu của nhà ta? Vương phi, xin đừng để ả ta lừa gạt!"

Rõ ràng Mục Anh đã điên đến mức không nhận ra ai, lại bị nhốt trong phủ suốt bao năm, người trong kinh thành biết nàng ta chẳng còn bao nhiêu. Tại sao lại bị lật tẩy nhanh như vậy?!

"Hay lắm, vậy mời vị Vương thị lang nhà ngươi ra đây, xem thử hắn có nhận ra thê tử của mình không?"

Mụ già biến sắc, hoảng loạn đến mức chưa kịp mở miệng, phía sau đã có hộ viện vội vàng quỳ rạp xuống đất, hoảng sợ kêu lên:

"Vương phi tha mạng! Đúng vậy, đó là phu nhân nhà chúng ta!"

"Phu nhân mắc bệnh điên, lại thêm thiếu gia mất tích, cú sốc quá lớn khiến bệnh tình càng nặng thêm. Chúng nô tài chỉ đang đi tìm người, tuyệt không có ý lấn lướt chủ tử! Mọi chuyện đều do mụ già này bịa đặt, vương phi minh giám!"

Dân chúng xung quanh nghe vậy liền hiểu ra vấn đề.

"Từng nghe nói nô tài lấn lướt chủ tử, nhưng chưa thấy ai ngang ngược đến mức vu khống cả chủ mẫu thành kẻ trộm thế này!"

"Vậy Vương thị lang làm gì chứ? Thê tử của mình bị nô tài ức hiếp đến thế mà không biết hay cố tình làm ngơ?"

"Một phu nhân đàng hoàng sao lại phát điên? Chẳng lẽ là bị ngược đãi trong nhà?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!