Tiêu Trầm Nghiên bị đuổi xuống xe ngựa, sắc mặt đương nhiên không tốt.
Trong lòng cảm thấy Thanh Vũ quá mức vô phép nhưng cũng nghi ngờ sự khác thường của nàng, không nhịn được mà nhìn Mục Anh thêm vài lần.
Nhìn kỹ, hắn cũng cảm thấy có chút quen mắt.
Tình trạng của Mục Anh quả thực không ổn, thần trí mơ hồ, một bên chân còn không mang giày, chẳng rõ là do chưa từng đi hay đã bị rơi mất trong lúc chạy trốn.
Miệng nàng không ngừng lẩm bẩm cái tên "Ngọc Lang".
Tiêu Trầm Nghiên mở miệng: "Đỡ vị phu nhân này lên xe đi."
Mục Anh được dìu lên xe. Xe ngựa của vương phủ không hề chật hẹp nhưng nàng dường như rất sợ không gian kín, vừa lên đã giãy giụa muốn chạy.
"Đừng nhốt ta! Đừng!"
"Ngọc Lang, ta phải tìm Ngọc Lang của ta—"
Dáng vẻ Mục Anh gầy gò nhưng sức lực lại rất lớn. Lục Kiều và Hồng Du sợ làm nàng bị thương nên không dám mạnh tay khống chế.
Trong lúc hoảng loạn, Thanh Vũ lập tức nắm lấy tay Mục Anh.
"Không ai nhốt tỷ cả, đừng sợ, đừng sợ mà…"
Mục Anh vẫn giãy giụa, móng tay nàng vô tình cào rách mu bàn tay Thanh Vũ, để lại một vệt máu, nhưng Thanh Vũ chẳng hề để tâm.
Lục Kiều và Hồng Du hoảng hốt kêu lên: "Vương phi!"
Thanh Vũ vẫn giữ chặt tay Mục Anh, thầm niệm chú an thần.
Giọng nói của nàng tựa hồ có ma lực.
Cơn hoảng loạn của Mục Anh dần dần dịu xuống, nàng giống như một con rối vô hồn ngồi yên, dù thân thể vẫn run rẩy nhưng cuối cùng cũng không còn vùng vẫy làm loạn nữa.
Hai nha hoàn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên giúp đỡ. Lục Kiều định lấy thuốc bôi lên tay Thanh Vũ nhưng nàng lắc đầu, nói:
"Trước tiên kiểm tra xem Mục phu nhân có bị thương ở đâu không."
Nàng nhường chỗ ngồi, lui sang một bên. Lúc này nụ cười trên mặt nàng hoàn toàn biến mất, cả người toát ra hàn khí, khiến Lục Kiều và Hồng Du cũng không dám lơ là, động tác kiểm tra thương thế của Mục Anh càng cẩn thận hơn.
Bỗng nhiên giọng nói của bút phán quan vang lên trong đầu nàng: "A Vũ, ngươi quen nàng ấy?"
Thanh Vũ đáp: "Nàng ấy là biểu tỷ của ta."
"A… cái này…" Giọng của bút phán quan mang theo chút do dự: "Nàng ấy đang tìm nhi tử của mình, ngươi cũng nhận ra rồi chứ? Trên tử nữ cung của nàng ấy vương đầy tử khí, e rằng nhi tử của nàng ấy đã…"
Thanh Vũ im lặng.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên nàng đã phát hiện ra điều này. Tử nữ cung trên khuôn mặt Mục Anh bị tử khí bao phủ, e rằng nhi tử của tỷ ấy đã gặp bất trắc.
"Dù có tử khí, nhưng vẫn còn một tia sinh cơ." Thanh Vũ nói. "Có lẽ vẫn còn cơ hội cứu vãn."
Bút phán quan thở dài: "Vậy phải nhanh chóng tìm được đứa trẻ mới được. Nhưng trước mắt, tình trạng của biểu tỷ ngươi cũng không khá hơn là bao. Nàng ấy bị chứng "ly hồn", tam hồn thất phách không ổn định, e rằng đã chịu không ít dày vò."
Lòng Thanh Vũ trầm xuống.
Mục Anh lớn hơn nàng sáu tuổi. Dù chỉ ở phủ Trấn Quốc Hầu phủ vài năm trước khi xuất giá, nhưng lúc đó Thanh Vũ lại đang ở độ tuổi nghịch ngợm nhất, thích gây rối nhất.
Mẫu thân nàng là nữ trung hào kiệt, lại mang quân chức trong người, đương nhiên không có thời gian lo việc trong phủ. Phụ thân càng không cần phải nói, công vụ bận rộn quanh năm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!