Chương 14: Không phải cưới một nữ quỷ về nhà, mà là cưới phải một tổ tông

Dù có bị đao búa chém vào thân, hay mười năm qua bị hàn khí giày vò, Tiêu Trầm Nghiên cũng chưa từng rên một tiếng.

Nhưng lần này thì khác.

Đây là nỗi đau mà nam nhân không thể chịu đựng.

Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, Tiêu Trầm Nghiên bị chiêu "thiết đầu công" của Thanh Vũ vô tình đánh trúng, phản ứng đầu tiên là giận, nhưng lúc đó hắn vẫn còn lý trí.

Nhưng hắn không chịu nổi mấy lời "quỷ quái" của nàng.

Như từng gáo dầu nóng đổ lên ngọn lửa trong lòng hắn, nhất định phải làm cho hắn không bị đập chết thì cũng tức chết!

"Vân, Thanh, Vụ!"

Cơn đau quặn thắt khiến Tiêu Trầm Nghiên khó khăn mở miệng, từng chữ như nghiến ra từ kẽ răng:

"Im, lặng!"

"Ngài đừng trốn tránh bệnh tật mà không chữa trị chứ a ô…"

Thanh Vũ còn đang thật lòng khuyên nhủ thì đã bị nam nhân bịt miệng.

Đôi mắt Tiêu Trầm Nghiên đỏ lên, đối diện với cặp mắt to tròn vô tội của nàng đang chớp chớp đầy vô tư, cảm giác như bị người ta đấm mạnh vào ngực mấy cái.

Không đến mức mất mạng nhưng nội thương không nhẹ.

Ngươi còn tỏ ra vô tội nữa sao??

Lần đầu tiên trong đời, Tiêu Trầm Nghiên hoài nghi quyết định của bản thân—đây chính là quả báo vì hắn chọn liên thủ với quỷ, lấy độc trị độc sao?

Phản phệ nhanh đến vậy sao?

"Vương gia, ngài không sao chứ?" Giọng của Bách Tuế vang lên từ bên ngoài, rõ ràng là đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Thanh Vũ.

"Không sao." Tiêu Trầm Nghiên hít sâu một hơi: "Bên ngoài có chuyện gì?"

"Có người đột nhiên lao ra làm ngựa kinh sợ."

"Kẻ làm ngựa kinh sợ có bị thương không?"

"Người thì không sao, chỉ là…" Bách Tuế còn chưa nói xong, tiếng khóc thê lương của một phụ nhân đã vang lên.

"Buông ta ra! Ta phải tìm nhi tử… Nhi tử của ta mất rồi…"

"Các người có thấy nhi tử của ta không? Hu hu hu… Ngọc Lang… Nhi tử của ta…"

Dù bị bịt miệng nhưng Thanh Vũ vẫn có thể cử động tay.

Nàng tò mò vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, nhưng khi thấy rõ dáng vẻ của người phụ nhân kia, cả người nàng cứng đờ.

Tiêu Trầm Nghiên tự nhiên cảm nhận được sự căng cứng của nàng, trong lòng có chút nghi hoặc.

Người khiến ngựa kinh sợ là một phụ nhân, tóc mai rối bời, gầy guộc bất thường, ánh mắt hoảng hốt. Y phục trên người đã lỗi thời, thậm chí giặt đến mức bạc màu.

Thanh Vũ gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ấy, dù đối phương nay đã tiều tụy đến mức biến dạng nhưng nàng vẫn nhận ra.

Người đó là… Mục Anh!

Mẫu thân của Thanh Vũ mang họ Mục, là nữ tướng quân đầu tiên của Đại Ung. Mục gia vốn là danh môn võ tướng, toàn bộ nam đinh trong nhà đều hy sinh nơi chiến trường, chỉ còn lại mẫu thân nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!