Thanh Vũ một tay bóp cổ La thị, một tay giật lấy chiếc quỷ kính trong tay bà ta.
Cúi mắt xuống liền chạm phải ánh mắt đầy ấm ức và giàn giụa huyết lệ của nguyên chủ.
Ngay lập tức, nàng nhăn mặt đầy chán ghét.
"Ngươi cũng thật có tiền đồ đấy!" Nàng mắng.
Cơ hội báo thù đặt ngay trước mắt, vậy mà mới quấy phá được nửa đêm đã bị thu phục.
Bút phán quan "chậc" một tiếng: "Chiếc quỷ kính này có thể nuốt quỷ hồn à? Ngoài Vân Thanh Vũ ra, bên trong còn giấu nhiều quỷ hồn đến vậy sao?"
"La thị dùng chính tinh huyết của mình để mở gương, muốn thả những con quỷ này ra giết ngươi. Bà ta bị úng não à?"
"Đây là tà vật, mỗi lần sử dụng đều phải trả giá bằng dương thọ!"
Thanh Vũ cười khẩy, như đang tự nói với chính mình:
"Đúng vậy, dùng dương thọ của bản thân để thả quỷ hại người, ngay cả heo cũng không ngu đến thế."
La thị trợn mắt đầy khó tin, muốn nói "Không thể nào!"
Thanh Vũ thấy vậy lại càng thích thú.
"Hahaha, đồ ngốc này đúng là không biết gì cả."
"Bị người ta bán đứng mà còn chẳng hay?" Thanh Vũ nheo mắt, hứng thú hỏi: "Để ta đoán xem, người đưa ngươi chiếc gương này là tên yêu đạo Vô Song, hay Vô Cực?"
Môi La thị run rẩy dữ dội, quá kinh hãi đến mức không thể thốt lên lời, nhưng phản ứng của bà ta đã nói lên tất cả.
Thanh Vũ cười lạnh trong lòng, rốt cuộc đã giải đáp được một nghi vấn.
Bút phán quan lên tiếng: "Những oán hồn trong gương căm hận La thị và đám người bên cạnh bà ta thấu xương. Rõ ràng là do La thị hại chết bọn họ!"
"Chắc chắn hai tên yêu đạo kia đã sớm cấu kết với La thị, đưa cho bà ta chiếc gương này chẳng qua cũng là muốn diệt khẩu!"
"Hahahaha, đồ ngốc này còn tưởng người ta tặng gương để bảo vệ mình chứ!"
Nụ cười của Thanh Vũ trở nên băng lãnh. Một câu nói khiến La thị cảm giác như rơi vào hầm băng:
"Ta thật tò mò, một phu nhân sống trong khuê phòng, làm sao trên tay lại vấy máu của nhiều người như vậy, còn toàn là trẻ con?"
Con ngươi của La thị co rút mạnh, như thể bị sét đánh trúng, giọng nói run rẩy:
"Ngươi… ngươi… biết những gì?"
Thanh Vũ không trả lời, chỉ mỉm cười:
"Ngươi không phải muốn sử dụng chiếc gương này sao?"
"Ta sẽ dạy ngươi, nó thực sự nên được dùng như thế nào."
Lời vừa dứt, chiếc quỷ kính trong tay nàng bắt đầu nứt ra từng đường.
Từng bóng hình hư ảo tranh nhau lao ra khỏi gương.
Ngay khi Thanh Vũ buông tay, từng bàn tay ma quỷ lập tức thế chỗ, siết chặt lấy cổ La thị.
Cả người bà ta lạnh buốt, gào thét điên cuồng, nhưng chẳng bao lâu sau bà ta thậm chí không thể hét nổi nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!