Chương 11: Chuyện tát mặt, vẫn là tự mình ra tay mới đã

Trước cổng phủ Thượng thư, lụa trắng treo cao.

Khác hẳn với cảnh gà bay chó sủa tối qua, lúc này phủ Thượng thư lại yên tĩnh đến mức kỳ lạ, tựa như một cái bẫy đang chờ đợi người chui vào.

Người ra đón vẫn là quản gia hôm đưa dâu.

"Bái, bái kiến vương gia… vương, vương phi…"

"Lão gia và phu nhân quá đau buồn, không tiện ra tiếp đón nên sai lão nô đến nghênh đón. Xin hai vị thứ tội."

Thanh âm vừa dứt, Thanh Vũ bỗng nhiên bịt chặt miệng mũi, lùi mạnh về sau vài bước, giọng nói đầy chấn động:

"Ngươi… ngươi ngâm mình trong thùng phân à? Hôi thối quá… ọe—"

Nàng lùi đến mức đụng vào Tiêu Trầm Nghiên phía sau, lập tức quay người, ngửi mùi âm phong lạnh lẽo trên người hắn mới ép được cảm giác buồn nôn xuống.

Thanh Vũ thật sự không phải giả bộ.

Bút phán quan cũng đang nôn khan: "Thối! Thối không chịu được! Tên quản gia này rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện xấu vậy? Linh hồn cũng bị khí thối của xác chết ngấm vào rồi!"

Lúc đầu Tiêu Trầm Nghiên còn nghĩ Thanh Vũ cố tình kiếm chuyện, nhưng khi hạ mắt nhìn nàng ôm ngực thở dốc, hốc mắt đỏ hoe, lông mi ươn ướt, hiển nhiên là bị ghê tởm thật.

Dáng vẻ này lại có mấy phần đáng thương.

Đôi mắt phượng lạnh lẽo của nam nhân quét qua quản gia, tùy ý một ánh mắt nhưng khí thế bức người:

"Hôm đưa dâu cũng là ngươi đến?"

"Bản vương cùng vương phi về thăm ngoại gia, vậy mà Thượng thư đại nhân lại sai một kẻ bẩn thỉu như ngươi ra đón, là muốn thị uy với ai?"

Hắc giáp vệ phía sau đã đặt tay lên chuôi đao.

Quản gia sợ đến mức "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, miệng liên tục kêu không dám.

Vị sát thần này, nào có phải đến thăm nhà? Rõ ràng là đến tìm chuyện!

Còn vị đại tiểu thư này… rõ ràng là quỷ chết oan trở về, vậy mà vừa bám được vương gia đã lập tức hống hách, tưởng không ai trị được chắc?

Quản gia vừa sợ vừa hận.

Trước kia, chủ nhân thân xác này—Vân Thanh Vụ, không có địa vị trong phủ, ngay cả đám hạ nhân cũng khinh thường, quản gia lại càng thêm hả hê khi thấy nàng chịu khổ.

Thanh Vũ ghét bỏ cúi mắt, ngửi ra tà niệm đang bốc lên từ người quản gia, cười lạnh một tiếng:

"Cũng đúng, chó thì giống chủ. Chủ đã là hố phân còn có thể mong gì được mùi thơm?"

Quản gia không dám phản kháng, chỉ có thể không ngừng cầu xin.

Thanh Vũ hướng ra sau phân phó:

"Mang hết lễ vật bản vương phi chuẩn bị cho phụ thân và muội muội vào trong, cẩn thận một chút, đừng làm hư hỏng, cũng đừng để muội muội ta đi quá âm u."

Giữa ban ngày mà như có gió lạnh thổi qua.

Từng thùng vàng mã và hương nến lần lượt được chuyển vào, đáng sợ nhất vẫn là những hình nhân và xe ngựa giấy, khuôn mặt tươi cười của chúng khiến hạ nhân phủ Thượng thư rợn tóc gáy.

Cứ như thể… chúng đã sống dậy vậy.

Quản gia hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhớ kỹ lời dặn của La thị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!