Triều Đại Ung, tiết Trung Nguyên.
(Tiết Trung Nguyên hay còn gọi là ngày lễ Ma quái được cho là thời điểm mà các linh hồn, ma quỷ có thể tự do đi lại và trở về thế gian. Theo quan niệm trong văn hóa Trung Quốc và các nước Đông Á, vào ngày 15 tháng 7 âm lịch, cánh cửa giữa thế giới của người sống và thế giới của các linh hồn sẽ được mở ra. Trong thời gian này, các linh hồn, bao gồm cả những linh hồn của tổ tiên và các vong linh lang thang, có thể quay trở lại trần gian.)
Phủ Thượng thư Hộ Bộ treo cao hỷ lụa đỏ, từng chiếc đèn lồng đỏ rực rỡ, khắp nơi tràn ngập hỷ khí như có hôn sự trọng đại.
Tiếng thét thê lương của một nữ tử lại phá vỡ không khí vui mừng ấy.
"Buông ta ra! Buông ta ra——"
Nữ tử vận giá y đỏ thẫm bị người ta mạnh mẽ ép vào trong quan tài. Một cây đinh gỗ thô cỡ hai ngón tay xuyên qua lòng bàn tay nàng, găm chặt nàng vào quan tài lạnh lẽo.
Tiếng hét thảm thiết làm da đầu người ta tê dại. Toàn thân nữ tử run rẩy, đau đớn đến tận xương tủy.
"Vì… vì sao…" Đôi mắt nàng đỏ bừng, nằm trong quan tài, nhìn những gương mặt quen thuộc nhưng lại lạnh lùng đến tột cùng xung quanh.
Một nữ tử khác mặc giá y thủy hồng bước đến bên quan tài cúi xuống nhìn nàng từ trên cao.
Từ xưa đến nay, chính thê mặc giá y đỏ thẫm, còn thiếp thất chỉ có thể mặc thủy hồng.
Vẻ mặt Vân Ngọc Kiều tràn đầy giễu cợt, khóe môi nhếch lên khinh bỉ: "Vì sao ư? Mẫu thân ngươi là tiện nhân mất nết, nếu không phải bát tự của ngươi đủ âm để giúp ích cho phụ thân, ngươi nghĩ ông ấy sẽ nuôi một đứa con hoang như ngươi đến tận bây giờ, lại còn để ngươi chiếm lấy vị trí đích nữ sao?"
"Hừ, giờ ngươi phải xuất giá, phụ thân lại bắt ta đi làm của hồi môn cho ngươi!" Ánh mắt Vân Ngọc Kiều tràn đầy oán độc. "Dựa vào đâu mà ta phải hy sinh thanh danh của mình chỉ vì một đứa con hoang như ngươi?!"
Vân Thanh Vụ giãy giụa trong đau đớn, khuôn mặt tràn đầy sự không thể tin được: "Không! Phụ thân sẽ không đối xử với ta như vậy… Ta không tin, ta không tin…"
Nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc nhưng đầy thê lương của nàng, Vân Ngọc Kiều cười lạnh, trong mắt lóe lên sự hả hê:
"Ngươi đúng là đồ ngu! Những chiếc đinh quan tài này là do phụ thân đặc biệt nhờ đạo trưởng luyện chế, kết hợp với bát tự của ngươi, một khi bị đóng chặt, ngươi sẽ trở thành "hoạt nhân sát" thu hút vô số u hồn dã quỷ. Sau đó đưa ngươi vào vương phủ của Yểm vương… Ha ha ha…"
("Hoạt nhân sát" là một loại tà thuật dùng người sống để tạo ra oán khí mạnh mẽ)
"Phụ thân muốn giúp thái tử trừ khử Yểm vương, nuôi ngươi mười mấy năm chính là để tận dụng triệt để mà thôi."
Mặt Vân Thanh Vụ tái nhợt, gào thét trong tuyệt vọng: "Không! Các người không thể làm vậy với ta! Dù ta có chết, Vân Ngọc Kiều, ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Vân Ngọc Kiều cười lạnh, giọng nói âm hiểm như rắn độc: "Không cần ngươi phải bận tâm!"
Nàng ta giơ cao cây đinh gỗ trên tay, rồi hung hăng đâm xuống ngực Vân Thanh Vụ. Oán độc trong mắt hóa thành khoái ý:
"Thái tử điện hạ đã đích thân hứa, chỉ cần ta giúp hắn loại bỏ Yểm vương, hắn sẽ phong ta làm trắc phi!"
"Sau khi ngươi chết, mẫu thân ta sẽ được nâng lên làm chính thê, còn ta sẽ đường đường chính chính là đích nữ! Ha ha ha!"
Rút đinh gỗ ra, mấy giọt máu tươi văng lên mặt nàng ta. Trong quan tài, thân thể nữ tử khẽ co giật, nơi ngực máu tươi ồ ạt chảy ra, thấm ướt cả quan tài. Khi đôi mắt nàng mất đi tiêu cự không còn chút sinh khí Vân Ngọc Kiều mới bật cười.
Nàng ta đưa tay lau đi vệt máu trên mặt, ánh mắt rực lên sự hưng phấn.
Bên cạnh, một nữ đạo sĩ cải trang thành nha hoàn lên tiếng: "Nhị tiểu thư hãy giữ kỹ cây đinh này, chờ khi vào vương phủ, đến giờ khắc thích hợp bần đạo sẽ giúp tiểu thư thiêu hủy nó, đảm bảo không một ai trong phủ Yểm vương còn sống sót!"
Vân Ngọc Kiều gật đầu lia lịa, lập tức ra lệnh: "Đậy nắp quan tài!"
Nắp quan tài đóng sầm lại, trên nắp dán một chữ "Hỷ" thật to.
Bên ngoài, bà mối cao giọng xướng giờ lành, tiếng kèn trống vang trời. Một cỗ quan tài gỗ mun được người ta khiêng ra ngoài trong tiếng nhạc hân hoan.
Phía sau quan tài còn có một cỗ kiệu hỷ. Vân Ngọc Kiều ngồi trong kiệu, mặt mày đắc ý.
Hôm nay là tiết Trung Nguyên, đường phố vốn đã thưa thớt người. Khi nhìn thấy đoàn rước dâu kỳ quái này những người đi đường vội vã tránh xa, miệng lẩm bẩm: "Xui xẻo".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!