15
Từ ngày được trở về ấy, tôi không làm giúp Tống Liêm bất cứ việc gì nữa.
Tự mình kiếm công điểm, tự mình làm tự mình sống.
Mẹ Tống Liêm mắng tôi vài lần, sau bị Tống Liêm ngăn cản thì gặp tôi chỉ trừng mắt lườm nguýt, rồi cùng mẹ Thiết Trụ ngồi lê đôi mách, nói xấu sau lưng tôi.
Tống Liêm thì lại tìm tôi không biết bao nhiêu lần.
Đối diện với vẻ mặt lạnh lùng của tôi, từ đầu còn cười gượng, sau dần dần trở nên mất kiên nhẫn.
"Em đúng là giận dỗi vô lý hết chỗ nói!"
"Quan Nguyệt, sức chịu đựng của anh cũng có giới hạn, đến lúc đó đừng có mà hối hận."
Tôi đến cả một chữ cũng chẳng buồn đáp lại.
Nửa năm trôi qua trong chớp mắt.
Rất nhanh sau đó, tôi nhận được thông báo từ Bắc Kinh — những trí thức trẻ bị điều đi nông thôn cuối cùng cũng được trở về thành phố.
Lần này, cơ hội công việc của tôi xếp sau Tống Liêm.
Anh ta, giống như kiếp trước, chọn một công việc nhàn hạ — làm giáo viên tại một trường trung học.
Còn tôi chỉ được phân về nhà máy hóa chất, lại còn là công việc ở xưởng sản xuất, thuộc loại nặng nhọc và cực khổ nhất.
Tống Liêm nhíu chặt mày.
"Chủ nhiệm Chu, việc này không hợp lý đâu?"Cô ấy là phụ nữ, trong xưởng mùi nặng như vậy, lại bắt cô ấy làm ở tuyến dưới à?Ông tìm xem có vị trí nào nhẹ nhàng hơn không?
"Tống Liêm quen làm giáo sư, cái thói quen ra lệnh như ở nhà vẫn chưa sửa được. Chủ nhiệm Chu nghe vậy thì lập tức không vui."Ối chà, anh tưởng đây là nhà anh chắc?
"Công việc gì cũng do anh quyết à? Anh là thị trưởng hay bí thư thành ủy?"
"Đằng sau còn khối người đang xếp hàng kia kìa, làm hay không thì nói một câu!"
Tôi vội chen vào.
"Chủ nhiệm Chu, tôi đồng ý nhận công việc này, ông đừng để ý đến anh ta."
Còn chưa nói dứt câu, Tống Liêm đã kéo tôi ra khỏi văn phòng.
"Quan Nguyệt, em cũng phải biết giới hạn của việc bướng bỉnh chứ."
Tống Liêm mặt lạnh như tiền, lại bắt đầu mắng tôi như trước kia.
"Phân xưởng nhà máy hóa chất có hại cho sức khỏe, em không định sinh con trong vài năm tới à?"
"Bách Văn còn đang chờ chúng ta đấy."
Lại là chuyện sinh con, lại là Bách Văn — tôi hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.
"Tống Liêm, anh bị điên à? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không lấy anh, không có Bách Văn, không có Bách Lâm, chỉ có mình tôi thôi. Anh nghe không hiểu tiếng người à?"
Tống Liêm tức giận bừng bừng.
"Suốt cả năm qua, anh đã hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn em."Em muốn đi làm, anh cũng đồng ý rồi, nhưng em không thể ích kỷ như vậy được!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!