Chờ đến đợt sau, con trai lớn của tôi đã cất tiếng khóc chào đời.
Mẹ chồng vốn luôn khỏe mạnh, bỗng nhiên phát bệnh đau đầu, không được động vào nước lạnh, không chịu được tiếng ồn.
Tôi đành phải tự chăm con, lại một lần nữa nhường cơ hội cho người khác.
Tiếp theo, tôi sinh đứa con trai thứ hai, hai đứa trẻ nghịch ngợm khiến tôi kiệt sức, chẳng còn chút chí hướng nào nữa.
Đợi đến khi con lớn hơn một chút, gửi vào nhà trẻ, thì mẹ chồng lại đột nhiên bị tai biến.
Thời đó không thể thuê bảo mẫu, sẽ bị người ta nói ra nói vào đến chết, bảo rằng là phú bà địa chủ, là thành phần phản động.
Chỉ có tôi chăm mẹ chồng.
Những năm đó, tôi phải đi chợ, nấu cơm, giặt giũ, bốc thuốc, lau người cho mẹ chồng, đón hai đứa con tan học, giám sát chúng làm bài tập, dọn dẹp căn nhà luôn bị quậy tanh bành, lo cho chúng rửa mặt đánh răng rồi đưa lên giường, đến khi xong tất cả cũng đã là nửa đêm.
Ngày này qua ngày khác lặp đi lặp lại như cái máy, đến khi tôi bừng tỉnh thì trong gương đã hiện lên một gương mặt xa lạ.
Tóc đã bạc nửa đầu, khóe mắt hằn sâu những nếp nhăn, trên gương mặt chẳng còn chút sinh khí, ánh mắt trống rỗng chỉ toàn mỏi mệt và tê liệt.
Tôi bỗng nhận ra mình đã già rồi.
Sao thời gian trôi nhanh đến thế?
Tôi như đã làm rất nhiều việc, nhưng cũng như chẳng làm được gì cả.
Một đời nhạt nhòa và trống rỗng này, tôi sống thành con dâu của người khác, vợ của người khác, mẹ của người khác — duy chỉ không phải là chính tôi.
Địa vị của Tống Liêm càng cao, tôi càng không có tên riêng.
Ai ai cũng gọi tôi là
"phu nhân của Tống tiên sinh".
Vậy Quan Nguyệt thì sao?
9
"Quan Nguyệt, Quan Nguyệt!"
Cây vồ nện mạnh xuống, đập vào bộ quần áo bằng vải đất bẩn đến mức không nhận ra màu sắc ban đầu.
Nước b.ắ. n tung tóe lên cả mũi giày tôi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chị Xuân Phương nháy mắt với tôi.
"Ngẩn ra làm gì thế, lại đây giặt đồ cùng bọn tôi. Tôi thấy mẹ của Tống Liêm vừa bê cho cô một chậu to đấy, mau lên, không tranh thủ thì không giặt hết đâu."
Chị Quế Hoa bên cạnh bĩu môi.
"Bà ta cũng dày mặt thật, còn chưa gả vào cửa mà đã sai người ta thế rồi. Quan Nguyệt, không phải chị có ý gì đâu, nhưng tính em hiền quá, sau này gả đi rồi thể nào cũng khổ."
"Mình phải ra dáng một chút, giữ lấy thể diện chứ."
Một bà cô bên cạnh bật cười.
"Gần ba mươi tuổi đầu rồi còn ra cái nỗi gì, có người chịu lấy là tốt lắm rồi. Đừng nói giặt đồ, bảo giặt cả quần lót chắc nó cũng giành mà làm cho bằng được ấy chứ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!