Chương 3: (Vô Đề)

5

Tôi cảm thấy rất thất vọng, không muốn tiếp tục thuận theo con nữa.

"Tôi không phải đang giận dỗi."

Tôi nâng cao giọng, từng chữ từng chữ nhấn mạnh.

"Nếu được làm lại một lần nữa, tôi chỉ muốn sống một mình."

Bách Lâm không hiểu.

"Sao vậy chứ, bố đối xử với mẹ tốt như thế mà."

"Tôi vừa nói rồi, tôi muốn có cái tên của riêng mình, có sự nghiệp của riêng mình."

Bách Lâm bật cười khinh khỉnh.

"Sự nghiệp riêng? Mẹ, mẹ làm được gì chứ, mẹ nướng cái bánh còn làm cháy kìa."

Tống Liêm cũng lắc đầu theo.

"Em toàn nói chuyện viển vông, rời khỏi anh rồi em làm được gì, đi quét đường à?"

Hai cha con liếc nhìn nhau, hiểu ý bật cười.

Bách Lâm vỗ vai Tống Liêm.

"Người ta nói càng già tính càng giống con nít, nhìn mẹ con kìa."

Tống Liêm nhếch mép.

"Đúng vậy, già rồi, hồ đồ hết thuốc chữa."

Cả nhà đều là người có thể diện, nên sẽ không cãi nhau trong bữa tiệc, chuyện này đến đó là khép lại.

Tối đến, tiệc tàn người về hết.

Tống Liêm tắm xong, như thường lệ nằm trên giường đọc sách.

Đọc được vài trang, Tống Liêm bỗng đặt sách xuống.

"Quan Nguyệt, chuyện ban ngày… em nghiêm túc à? Em thật sự không muốn sống cùng anh nữa sao?"

Tôi lại một lần nữa lắc đầu.

Tống Liêm sững người, ánh mắt thoáng xao động, một lúc sau, dùng những ngón tay thô ráp của mình vuốt nhẹ mu bàn tay nhăn nheo của tôi.

"Anh từng có lúc d.a. o động."

"Nhưng bao nhiêu năm nay, em cũng biết con người anh thế nào. Quan Nguyệt, người mà anh trân trọng, từ đầu đến cuối chỉ có em."

"Chuyện đó là lỗi của anh, nhưng giờ chúng ta đều đã già rồi, đừng chấp nữa, được không?"

Tống Liêm rất hiếm khi mềm mỏng, chỉ trong chuyện này mới chịu nhận sai.

Mà một khi anh ta nhận sai, tôi bắt buộc phải tha thứ, nếu không, sẽ thành ra tôi không biết điều.

Nhưng lần này, tôi cũng không muốn nhún nhường nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!