3
Không muốn.
Tôi nâng cao giọng, dứt khoát lắc đầu.
"Tôi không muốn lấy Tống Liêm thêm lần nữa."
Bị gọi làphu nhân của Tống tiên sinh
"suốt cả đời, nếu được sống lại một lần, tôi cũng muốn có cái tên của riêng mình."
Sảnh tiệc đang náo nhiệt lập tức lặng như tờ.
Mọi người xung quanh kinh ngạc quay đầu nhìn tôi, cô phóng viên tròn xoe mắt, rõ ràng không ngờ tới câu trả lời này.
Nụ cười trên môi Tống Liêm cứng lại.
Anh ta bất đắc dĩ nhún vai, siết c.h.ặ. t t.a. y tôi.
Bà già này đúng là…
"Hôm qua giận dỗi tôi một chút, giờ còn đang giận đây mà."
"Em xem lại mình đi, từng này tuổi rồi."
Mọi người cười ồ lên, bầu không khí trong bữa tiệc lại trở nên vui vẻ.
Hai đứa con trai lắc đầu than phiền.
"Mẹ tôi tính khí là vậy đó, đều do bố nhường mẹ hết."
"Mẹ, đông người như vậy, mẹ cũng nên giữ thể diện cho bố chứ."
Cậu con út nhún vai.
"Mẹ tôi bị bố tôi chiều hư rồi."
Mọi người thi nhau khen ngợi, nói giáo sư Tống và phu nhân thật tình cảm, như đôi tình nhân trẻ vẫn còn cãi vã giận dỗi.
Tống Liêm kéo tôi vào thư phòng yên tĩnh, đóng cửa lại, gương mặt tươi cười khi nãy lập tức sa sầm.
"Quan Nguyệt, em có ý gì đây, cố tình giận dỗi tôi à?"
Anh ta quay đầu nhìn ra ngoài cánh cửa kính, hạ thấp giọng.
"Là vì mấy hôm trước tôi bảo em nấu mì cho Chu Hà Phương à?"
"Em xem lại mình đi, cô ấy đã lấy chồng rồi, giữa tôi và cô ấy thật sự không có gì cả, em rộng lượng một chút không được sao?"
Chu Hà Phương là học trò của Tống Liêm.
Cô ta say mê kiến thức uyên bác và phong thái nho nhã của người thầy, từng theo đuổi Tống Liêm rất mãnh liệt.
Tống Liêm lúc đó cũng xiêu lòng.
Anh ta cùng Chu Hà Phương đi xem phim, mỗi ngày ăn cơm với cô ta ở căng
-tin, kiên nhẫn chỉ dạy bài vở cho cô ta, thậm chí còn thêm tên cô ta vào luận văn mà anh ta đã chuẩn bị từ lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!