Chương 5: (Vô Đề)

"Quên nữa thì anh sẽ bán em cho bọn buôn người, đổi thức ăn cho con trai." Chu Trản nắm tay Nguyên Tư, kéo một đường từ thư phòng về phòng ngủ. Nguyên Tư cúi đầu cười, đạp lên gót chân anh một cái: "Đàn ông 30 tuổi bán được bao nhiêu chứ?"

"Em thì khác."

Chu Trản quay đầu lại: "Nếu bán thật, nhất định sẽ được giá cao."

"Hả? Tại sao?"

"Bởi vì em đẹp." Chu Trản kéo Nguyên Tư vào lòng: "Buổi chiều có ai đó nói đàn ông 30 tuổi là một cành hoa mà?"

"Dừng! Đừng có dính người!" Nguyên Tư cười tránh né, ôm hai tay giả vờ run rẩy: "Ở nhà mà còn nắm tay, em nổi cả da gà rồi nè.

"Chu Trản chỉnh điều hòa ở mức 26 độ, lúc giũ chăn điều hòa thì Nguyên Tư chạy ra ngoài vệ sinh rửa mặt súc miệng. Chu Trản nằm trước, mấy phút sau thấy Nguyên Tư quỳ gối ở mép giường cởi đồ ngủ, lúc chui vào trong chăn điều hòa thì toàn thân chỉ còn cái quần lót màu đen. Hai người dựa sát vào nhau, một cánh tay của Chu Trản còn vòng ra sau lưng Nguyên Tư. Nguyên Tư chui vào trong lòng cọ cọ, cái chân dài nhấc lên đặt ở trên đùi Chu Trản. Đã là 10 giờ 15 phút, Chu Trản rướn người tắt đèn ngủ, trong bóng đêm hôn Nguyên Tư một cái, thấp giọng nói:"Mơ đẹp."

Nguyên Tư ít khi mơ, phần lớn chất lượng giấc ngủ không tệ, nhưng thỉnh thoảng sẽ gặp ác mộng, trong mơ khắp nơi toàn là máu, ngoài tiếng nổ đinh tai nhức óc còn có các đồng đội vừa cười nói với nhau cách đây không lâu, nay đã bị bom nổ chỉ còn lại cánh tay máu dầm dề.

Từ trong ác mộng tỉnh lại, cậu thấy mình nằm trên giường bệnh mặc quần áo bệnh nhân sạch sẽ, dường như không bị thương gì, nhưng người lui tới trước mặt cậu đều không có mắt mũi miệng, cậu vô cùng kinh hoảng, nhảy xuống giường muốn tìm chiến hữu của mình, nhưng mà chạy khắp cả bệnh viện đều không tìm được một người có gương mặt.

Nỗi sợ hãi vây quanh, đầu thì đau như búa bổ, hai tay cậu hung hăng giật tóc, lúc này cậu mới phát hiện trên đầu có quấn một tầng băng vải.

Cậu quỳ trên mặt đất điên cuồng tháo băng vải ra, nhưng dù có tháo thế nào, dù trên đất băng vải đã gần phủ đầu người cậu, thì trên đầu vẫn còn có rất rất nhiều băng vải dài đến vô tận.

Những người không có gương mặt vây xung quanh cậu, giọng nói từ trên lớp da bằng phẳng đó truyền ra, là đang gọi tên của cậu — "Nguyên Tư", "Anh Tư", "Tiểu tư", "Lão Nguyên". Cậu mờ mịt nhìn những người đó, không biết vì sao bọn họ lại biết cậu, còn cậu thì hình dáng bọn họ như thế nào cũng không biết.

Đau đầu như muốn nổ tung, có một người không có mặt chạy về phía cậu, giơ tay muốn ôm lấy cậu, cậu liều mạng giãy dụa nhưng không hiểu tại sao càng giãy dụa thì máu trên đầu càng thấm ướt vải băng, cảm giác choáng váng mãnh ập tới.

Hai mắt cậu tối sầm ngất xỉu, trong lúc hôn mê bất tỉnh cậu vẫn cảm giác đang được người đó ôm chặt trong lòng.

Ác mộng nối ác mộng, mãi cho đến khi thực sự tỉnh lại cậu mới biết hóa ra tất cả đều là mơ.

Mà ác mộng đáng sợ không phải là do cảnh trong mơ khủng bố đến mức nào, mà là lúc tỉnh lại xung quanh một mảnh đen kịt, bên cạnh lại không có hơi ấm của bất cứ ai.

Nguyên Tư không sợ ác mộng, mấy năm nay cậu yên giấc trong lòng Chu Trản, thường tỉnh lại bên cạnh anh, lần lượt dán tay chân lên người anh. Giấc mơ dù có hung hiểm, cũng không địch lại hơi thở bình ổn của người yêu gần trong gang tấc.

Nếu khi tỉnh lại Chu Trản không ở bên cạnh cậu cũng không phải sợ, bởi vì trong nhà bếp có mùi thơm của bữa sáng, nhà vệ sinh có bàn chải được trét kem sẵn, con trai thì đang ở phòng khách đuổi theo trái bóng, nếu cậu nằm nướng thêm nửa phút chắc chắn Chu Trản sẽ đứng ở cửa gọi: "Heo lười, dậy thôi."

Nguyên Tư lắc đầu, đem ác mộng vứt ra sau đầu, đang muốn ngồi dậy chợt nghe trong nhà bếp truyền đến một tiếng "Keng".

Buổi sáng Chu Trản thường rất cẩn thận, lúc khuấy sữa đậu nành còn có thể nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa phòng ngủ và cửa bếp, hôm nay lại không để ý làm rớt muôi vớt hoành thánh, khua ra một tiếng đinh tai nhức óc.

Thật ra âm thanh cái muôi rớt xuống đất cũng không lớn lắm, nhưng lúc này vẫn chưa tới 5 giờ, còn rất lâu mới sáng, toàn bộ chung cư thì yên ắng nên lúc này tiếng vang mới to như vậy.

Nguyên Tư mặc quần ngủ đi tới nhà bếp, lúc nãy còn mệt rã rời mà vừa thấy nồi súp hoành thánh liền lập tức hít sâu một hơi, liếm môi nói: "Thơm đến mức tỉnh ngủ luôn."

"Đi rửa mặt."

Chu Trản nhặt cái muôi lên, ngón cái tay trái lau khóe mắt Nguyên Tư, cười nói: "Nhìn nè, ghèn mắt."

Nguyên Tư chớp mắt hai cái, "Anh đút cho em một cái trước đi, đói nguyên đêm rồi."

"Cái gì mà đói nguyên đêm?" Chu Trản nắm vai xoay người cậu lại, giơ đầu gối lên đá mông cậu một cái:

"Còn muốn ăn đêm hả? Nhanh rửa mặt đi, buổi sáng thời gian gấp rút."

"Aiz!" Nguyên Tư thở dài: "Nếu tối qua được ăn thêm thì tốt rồi, hôm qua nếu ăn no em sẽ không mơ phải giấc mơ đó."

Ngón tay Chu Trản dừng lại, xoay Nguyên Tư về, hơi nhíu mày nói: "Lại thấy ác mộng?"

"À…" Nguyên Tư lập tức nói: "Không sao không sao, đã lâu rồi không mơ thấy, giống như có chút…nhớ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!