Chương 16: (Vô Đề)

Tiếng kêu "Tích tích

"đơn điệu phát ra từ bom hẹn giờ. Thời gian giống như thần chết, kéo Khổng Nhiễm xuống tận vực sâu. Tay Nguyên Tư đang phát run, mồ hôi lạnh không ngừng chảy từ trên gương mặt tái nhợt. Tiểu Mâu sau khi nhận được lệnh của Trung đội trưởng đã lảo đảo chạy khỏi kho vũ khí, máu me khắp người khiến Khổng Nhiễm gần như hôn mê, hầu kết phát ra tiếng rên rất nhỏ, giống như muốn nói gì đó nhưng một âm tiết cũng không phát ra được. Từ trong tai nghe truyền đến tiếng của Đại đội trưởng:"Nguyên Tư, còn đứng đó làm gì? Lập tức lùi lại, có nghe hay không!"

"Không…" Nguyên Tư mờ mịt cố chấp lắc đầu, hai mắt đỏ tươi trừng mắt nhìn bom hẹn giờ trên người Khổng Nhiễm, tay phải siết chặt lại, dùng kéo cắt đứt một đường dây.

Nếu như còn thời gian, nếu như còn thời gian…

Nếu như người chạy tới kho vũ khí này trước là cậu, chứ không phải Tiểu Mâu!

Máu nóng xông thẳng lên đầu, Nguyên Tư cắn chặt hàm răng, yếu hầu phát ra tiếng gầm vì tức giận.

Trong tai nghe, Đại đội trưởng bảo cậu đã không còn kịp rồi, một khi bom nổ thì cả kho vũ khí sẽ trở thành biển lửa, phải lập tức rút lui.

Đội trưởng còn nói, Nguyên Tư, đây không phải là trách nhiệm của em, em mau trở về, Khổng Nhiễm đã…

Khổng Nhiễm đã không thể cứu được nữa rồi — sự thật này Nguyên Tư hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Kể từ giây phút đầu tiên cậu chạy tới kho vũ khí, cậu đã biết mình bất lực, cho dù Đại Trần trở về, cho dù hai người bọn họ liên thủ với nhau cũng không thể nhặt lại mạng cho Khổng Nhiễm.

Nhưng người đầy máu trước mắt này là anh em của cậu.

Năm 19 tuổi, lúc còn ở trại tập huấn Chim Ưng, cậu nằm gục trong vũng bùn, một bước cũng không cử động nổi, là Khổng Nhiễm đã vươn tay ra kéo cậu lên, còn ném cho cậu một nửa cái bánh bao dù đã bẩn, cười phúc hậu:

"Cho mày nè, anh Trản đi thăm dò tình hình rồi, kêu tụi tao nhớ chăm sóc mày. Nhưng mà tao chỉ còn có một cái bánh bao, cho mày một nửa đó, đừng tố cáo tao nha, với lại mày cũng không to con như tao, ăn một nửa chắc cũng ổn ha."

"A…

"Lồng ngực Nguyên Tư đau nhói, nước mắt ứa ra, lúc bừng tỉnh thì thấy tay trái mình đã nắm lấy cánh tay yếu ớt vô lực của Khổng Nhiễm, muốn kéo đối phương đi về phía trước. Nhưng vô dụng. Bên ngoài kho vũ khí truyền tới tiếng động cơ xe Jeep, con số trên bom hẹn giờ thì càng lúc càng nhỏ. Nguyên Tư đã mất lý trí, vừa tháo tai nghe, vừa tiếp tục cắt dây, rồi lẩm bẩm nói với chính mình:"Không sao hết, không sao hết, tao tới rồi, trình độ gỡ bom của tao thế nào mày biết rõ mà.

Yên tâm, tao nhất định có thể gỡ được, chúng ta cùng nhau trở về…"

"Tiểu…Tư…

"Khổng Nhiễm đầu nặng trĩu, giọng khàn trầm giống như vừa bị đốt trong ngọn lửa. Nguyên Tư mở to mắt, nước mắt tràn đê."Chạy!

"Khổng Nhiễm giơ chân lên, dùng hết sức lực toàn thân, đá vào đùi Nguyên Tư. Đó là cú đá rất nhẹ, cũng là cú đá dốc hết sức lực còn lại vì chiến hữu. Nguyên Tư bị mất đà ngã lăn xuống, một giây sau khi cậu vừa chống tay ngồi dậy, phát ra tiếng gào thê lương tuyệt vọng. Khổng Nhiễm cũng không nói nên lời, yên lặng nhìn đôi mắt mất đi ánh sáng của Nguyên Tư, môi không ngừng cử động, hình dáng của miệng mỗi lần cử động đều là một tiếng"Chạy

". Phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Nguyên Tư còn chưa kịp quay đầu, cơ thể đã bị nhấc lên cao. Chu Trản không cho cậu cơ hội giãy giụa, khiêng cậu lên vai chạy cực nhanh ra ngoài kho vũ khí. Trong tai nghe, Trung đội trưởng hét gầm lên:"Đưa Nguyên Tư trở về cho anh, đưa về!"

Khi vừa rời khỏi kho vũ khí, dường như ngoài tiếng "Chạy" của Khổng Nhiễm thì cậu còn nghe thấy tiếng "Xin lỗi" nghẹn ngào của Chu Trản.

Cậu bị ù tai, đầu óc chỉ còn tiếng nổ vang đùng đùng. Nước mắt, mồ hôi và máu trộn chung một chỗ, khiến hình ảnh trước mắt cậu trở nên mờ nhạt.

Chiếc Jeep chạy như bay trên đất cát, Chu Trản đạp chân ga ở mức tối đa, Nguyên Tư ngồi bên cạnh luôn miệng thì thào, hai mắt trống rỗng vô thần.

Lúc bom nổ, xe còn chưa rời khỏi khu vực nguy hiểm, chấn động đến mức chiếc xe bật khỏi mặt đất, Chu Trản buông tay lái, đang muốn ôm lấy Nguyên Tư thì đầu xe đã đập xuống mặt đất.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc, nhưng Nguyên Tư đã chìm vào bóng tối, cái gì cũng không nghe không thấy.

Trong cơn ác mộng dài đằng đẵng, Khổng Nhiễm bị bom nổ máu thịt văng tung tóe. Nguyên Tư bị nhốt trong giấc mộng đó, thật vất vả mới tỉnh lại thì nhìn thấy một nhóm "Người xa lạ

". Phần đầu cậu bị tổn thương, ký ức dừng lại ở trước lúc nhập ngũ — Ba mẹ bị tông xe chết, ở nhà dì thì bị lạnh nhạt… Những chuyện sau khi nhập ngũ cũng không phải hoàn toàn không có ấn tượng, nhưng mọi thứ đều mơ hồ, chuyện duy nhất nhớ rõ lại là chuyện Khổng Nhiễm chết. Đầu đau muốn nứt, cậu thấy trước giường bệnh có rất nhiều người vây quanh, gọi cậu là"Tiểu Tư", "Anh Tư", "Nguyên Tư

", đều là người quen nhưng cậu không nhận ra bất cứ ai, một người cũng không thể nhớ ra. Cũng không thể suy nghĩ, vì vừa nghĩ liền có một nơi nào đó trong đầu đau đến mức chết đi sống lại. Cậu nằm trong phòng đặc biệt của bệnh viện quân đội, mỗi ngày đều có rất nhiều"chiến hữu" đến thăm cậu, trong đó có người tên là Chu Trản chăm tới thăm nhất, cánh tay bó bột, chống gậy ngồi bên cạnh cậu.

Nhưng cậu không chỉ mất đi trí nhớ trước kia, mà trí nhớ hiện tại cũng xảy ra vấn đề, không nhớ được gương mặt người khác. Cảm thấy tất cả mọi người đều có cùng một gương mặt, chỉ có gương mặt của ba mẹ với Khổng Nhiễm là rõ ràng nhất.

Nhưng bọn họ đều đã chết.

Người tự xưng là Đại đội trưởng nói với cậu rất nhiều lần — Khổng Nhiễm hi sinh không phải là lỗi của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!