Chương 15: (Vô Đề)

Năm đó nhân tài tân binh liên tục xuất hiện, các Trung đội tinh anh đều tới cướp người. Lạc Phong, người gây sự chú ý nhất trong đợt huấn luyện vừa rồi đã vào Trung đội 1. Đội trưởng Trung đội 2 liền điểm danh muốn Chu Trản, ai cũng không được cướp.

Đội trưởng Trung đội 1 lại nhìn trúng sự nhạy bén của Nguyên Tư, đến tìm cậu để bàn chuyện nhưng Nguyên Tư lại từ chối. Nói lúc còn là tân binh thường hợp tác với Chu Trản, Chu Trản vào Trung đội nào cậu sẽ vào Trung đội đó.

Trung đội 1 đã có Lạc Phong, đội trưởng lại không có khả năng cướp được Chu Trản, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn Nguyên Tư đi theo Chu Trản vào Trung đội 2.

Trải qua nửa năm huấn luyện ma quỷ, đa số các binh lính đã có nhận thức vô cùng rõ ràng, đó là mục tiêu trở thành bộ đội đặc chủng như thế nào.

Nguyên Tư cũng vậy, 2 năm trước cậu nhập ngũ một nửa là vì để rời khỏi gia đình của dì, nửa còn lại là vì cảm thấy quân nhân rất ngầu, định vào quân doanh chịu khổ mấy năm, rồi tìm cơ hội tranh một suất học bổng vào Học viện Quân sự, sau đó được đề bạt làm sĩ quan, bước trên con đường trái ngược với quá khứ, một con đường thuận thuận lợi lợi.

Nhưng sự xuất hiện của Chu Trản khiến kế hoạch của cậu bị đảo loạn triệt để.

Chu Trản muốn làm bộ đội đặc chủng, cậu liền cùng anh cố gắng. Năng lực trời sinh cộng thêm sự chăm chỉ, còn có mục đích theo đuổi người mình thương, cuối cùng nhờ thực lực cậu đã lọt vào danh sách đội viên chính thức của Chim Ưng.

Nhưng nếu hỏi cậu giỏi cái gì nhất?

Lính bắn tỉa, lính xung kích [1], hay là trinh sát viên biên phòng? Cậu không đáp được.

[1] Quân tiên phong

Trước khi trở thành bộ đội đặc chủng, cậu có thể nói "Chu Trản muốn làm bộ đội đặc chủng, thì mình cũng sẽ làm bộ đội đặc chủng". Nhưng một khi đã đeo phù hiệu Chim Ưng trên tay, cậu không thể tiếp tục nói "Chu Trản làm lính đột kích, thì mình cũng làm lính đột kích

"được. Mỗi Trung đội đều có các chi đội nhỏ, phân công rất chính xác, mỗi đội viên một chức trách. Không có chuyện anh em tốt của mình làm lính đột kích thì người còn lại cũng vội vàng làm lính đột kích theo. Trong lúc hoang mang, đội trưởng Trung đội 2 đã quyết định thay cậu."Sức bật của Nguyên Tư có chút thiếu sót so với các đội viên khác, nhưng phản ứng nhanh lại vô cùng nhạy bén, quý nhất là rất bình tĩnh, Đại Trần cuối năm nay sẽ xuất ngũ, tương lai đội chúng ta sẽ thiếu hụt đội viên biệt động và phá bom mìn.

Chổ thiếu hụt đó để cho củ cải Nguyên Tư này lấp đầy đi!"

Đại Trần mà đội trưởng nhắc đến là Vương bài chuyên gia gỡ mìn của Trung đội 2, thậm chí còn là Vương bài của cả Chim Ưng. Nguyên Tư thành cấp dưới của Đại Trần, được tiến hành huấn luyện hơn nửa năm đạn dược, máy móc cơ bản. Mãi cho đến cuối năm mới được đưa ra ngoài thi hành nhiệm vụ.

Đó là nhiệm vụ cuối cùng trước khi Đại Trần xuất ngũ đổi nghề, cũng là nhiệm vụ đầu tiên khi Nguyên Tư bước vào cuộc sống bộ đội đặc chủng.

Thầy trò hai người hợp tác khăng khít, xác định địa điểm cho nổ sập, loại bỏ mìn, chướng ngại vật trên đường đi…Mỗi một hạng mục đều hoàn thành một cách hoàn mỹ, vì đồng dọn sạch cản trở và nguy hiểm trong lúc hành động.

Sau đó khi Đại Trần rời khỏi đơn vị, Nguyên Tư trở thành biệt động được xem trọng nhất Trung đội 2.

Biệt động và đột kích là một, từ 20 tuổi đến 25 tuổi, trừ việc cùng thầy dạy nghiên cứu đạn dược hơn nửa năm, thì Nguyên Tư luôn theo sát tiến độ của Chu Trản. Nòng súng của Chu Trản chỉ hướng nơi nào, thì nơi đó có thuốc nổ cậu bố trí.

Cậu luôn ở nơi nguy hiểm nhất — thăm dò, phá bỏ bom mìn ẩn sâu trong đất, hoặc là lẻn vào trong bóng đêm, bí mật lắp bom trước khi bắt đầu hành động.

Lúc rút quân, vì chức trách nên cậu thường đóng giữ tại vị trí, rất nhiều lần, viên đạn của quân địch xẹt qua mũ giáp cậu, quả bom cách phía sau cậu không xa cũng nổ tung…

Các chiến sĩ làm bạn cùng đạn dược đều rất cô độc, rất nhiều sinh mạng nằm ở trên vai họ, nhưng lúc họ chăm chú phá bom, bố trí thuốc nổ, bên cạnh lại chẳng có một ai.

Ngay cả lính đột kích, trong những lần hành động đặc thù cũng không thể hợp tác cùng biệt động.

Nhưng mà, Chu Trản vẫn luôn đứng ở nơi gần Nguyên Tư nhất.

Nguyên Tư nghe thấy âm thanh lên nòng của anh, cảm nhận được ánh mắt của anh, nếu như ánh mắt đó biết mất, vậy chỉ cần quay đầu lại, khi đó cậu nhất định sẽ thấy được bóng lưng cao ngất của anh.

Giống như một tấm khiên kiên cố nhất.

23 tuổi, Nguyên Tư đã trở thành Thượng Úy cùng Chu Trản.

Mùa hè năm ấy, hai người chiếm được suất về thăm người nhà đầu tiên sau khi vào Chim Ưng. Trên xe lửa lắc lư, Nguyên Tư dựa vào người Chu Trản, nghe Chu Trản nói muốn thông báo với người nhà — rằng mình đã tìm được người có thể nắm tay nhau đi cả đời.

Nguyên Tư chợt thẳng người dậy, vẻ mặt khiếp sợ.

Mà trong sự kinh ngạc, là tràn đầy vui sướng.

Cậu không còn cha mẹ, cũng không còn liên lạc với gia đình dì mấy năm nay nên không cần come out tình cảm của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!