Mục tiêu vào biệt đội Chim Ưng cứ thế mà hoạch định. Nguyên Tư vốn là lính xung kích, khi đó Chu Trản cho rằng cậu và mình giống nhau, đều có ước mơ trở thành lính đặc chủng.
Nhưng tận một năm sau anh mới biết được sự thật hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của mình.
[1] Biệt đội Chim Ưng là đội quân tiền tuyến, tinh nhuệ của Trung Quốc.
Đầu năm mới, bởi vì biểu hiện xuất sắc mà Chu Trản được chọn làm Đội trưởng đội 4. Tuy không quản lý người nhiều lắm, nhưng cũng là tân binh duy nhất được "Làm quan". Nguyên Tư cũng nằm trong đội 4, không có việc gì làm liền gào một tiếng "Đội trưởng
". So với chức Trưởng ban thì đội trưởng quá nhỏ, nhỏ đến mức có thể không tính, thậm chí được gọi cũng thấy xấu hổ. Chu Trản mới vừa tròn 19, chính là độ tuổi ngạo khí ngất trời, cộng thêm tâm tư không đặt nặng vị trí lính trinh sát nên rất không thích người khác gọi anh là"Đội trưởng
". Các đồng đội đều hiểu, tuổi tác cũng không quá chêch lệch nên chưa bao giờ gọi anh là"Đội trưởng", vẫn gọi là "anh Trản" giống như trước kia, duy chỉ có Nguyên Tư không có mắt nhìn, trái một tiếng "Đội trưởng" phải một tiếng "Đội trưởng
", gọi đến vui vẻ. Chu Trản rất bực mình, uốn nắn chừng mấy hồi cậu cũng không thay đổi, vẫn gọi"Đội trưởng đội trưởng". Lâu ngày, Chu Trản mặc kệ cậu, nhưng hễ Nguyên Tư gọi một tiếng "Đội trưởng" anh lập tức đáp "Có!
"ngay. Phản ứng còn nhanh hơn khi được gọi là"Anh Trản", "Chu Trản".
Tháng 3, chiến khu lính trinh sát ra thông báo chính thức về kỳ thi sát hạch, có không ít các chiến sĩ nóng lòng muốn thử sức. Tiền Vũ bị nhiệm vụ khô khan giày vò đến mức hết chịu nổi, hận không thể lập tức tham gia thi đấu, lập tức vào Chim Ưng ngay.
Điên cuồng luyện tập mỗi ngày, thề phải vượt qua kỳ thi sát hạch.
Nhưng vẫn có người luyện tập khủng khiếp hơn, trời chưa sáng đã rời giường, mãi cho đến khi tắt đèn mới trở về ngủ.
Người này chính là Nguyên Tư.
Lúc còn là tân binh, Nguyên Tư không tính là đội viên siêng năng nhất, cậu có thiên phú, năng lực tiếp thu cao, lại có tố chất xuất sắc nên không cần bỏ ra quá nhiều sức cũng có thể vượt mặt số đông tân binh.
Chu Trản và cậu, đều là tân binh có tư chất hơn người, nhưng bình thường khi huấn luyện anh lại nghiêm túc hơn cậu, năng lượng cũng gấp đôi cậu.
Cho nên khi đột nhiên thấy cậu chịu khó hơn mình, trong lòng anh không khỏi kinh ngạc.
Trước khi cuộc thi diễn ra, hai người dốc hết sức cho "Đội đặc huấn [2]". Đội này chỉ có hai người, cùng nhau học hỏi, cùng nhau so tài. Lúc so tài là đánh thật, không hề niệm tình nhau xíu nào, nhưng khi đánh xong lại luôn dựa vào nhau nghỉ ngơi.
Chu Trản xoa thắt lưng cho Nguyên Tư, Nguyên Tư nằm lên đùi Chu Trản không nhúc nhích.
[2] Đặc huấn: huấn luyện đặc biệt
Chu Trản phát hiện, dường như khi luyện tập thể lực hay là đánh nhau kịch liệt xong đều là anh xoa bóp cơ bắp cho Nguyên Tư. Còn họ Nguyên kia thì nằm đó mọc rễ nẩy mầm không thèm nhúc nhích, có khi còn được chính anh khiêng về.
Nghĩ như vậy, Chu Trản liền thấy có chút tức mình, cúi đầu nhìn thì thấy Nguyên Tư đang gối trên đùi mình ngáy to.
Vậy mà ngủ luôn?
Mỗi ngày ngoài chấp hành nhiệm vụ ra còn tham gia huấn luyện theo lịch, lúc rãnh rỗi thì đi đặc huấn. Chu Trản cũng rất mệt mỏi, cũng muốn tìm một nơi dựa đầu vào ngáy to, thế là vỗ vỗ Nguyên Tư đang nằm trên đùi mình, nói: "Dậy, kêu em nghỉ ngơi chứ không có kêu em ngủ!"
Nguyên Tư bị đánh thức, lấy tay dính đầy bùn dụi mắt, rồi hết hồn kêu "Ai da
". Bùn dính vào mắt, rất xót. Chu Trản quở trách:"Sao cẩu thả vậy!? Chưa rửa tay mà đi dụi mắt, lúc nãy chúng ta bò qua vũng bùn đó."
"Tại em chưa tỉnh ngủ mà."
Nguyên Tư nhân cơ hội không chịu ngồi dậy, nằm ngửa ở trên đùi Chu Trản, gào thêm mấy tiếng, "Không được, đau quá đau quá, đau chết em rồi, ai da mắt phải em mù rồi!"
Chu Trản: "…"
Nguyên Tư: "Đội trưởng, anh thổi giúp em đi.
"Cảm giác bị bùn dính vào mắt Chu Trản đã trải qua rồi, thật sự rất khó chịu. Lúc này Nguyên Tư ở trên đùi anh xoay tới xoay lui, mắt phải vừa đỏ vừa ứa ra nước. Chu Trản cảm thấy cậu có chút đáng thương, liền cúi người xuống thổi nhẹ vài cái. Lúc thổi, Nguyên Tư vẫn còn giãy giụa, Chu Trản sợ làm mắt cậu bị thương nên nhéo lưng cậu một cái, lạnh lùng nói:"Đừng nhúc nhích!
"Nguyên Tư liền bất động, nằm sải tay sải chân ra, môi lại chu lên một cách lơ đãng. Chỉ là Chu Trản chuyên tâm thổi mắt cho cậu, không có để ý tới biểu cảm của Nguyên Tư. Thổi xong còn lấy bình nước quân dụng rửa khóe mắt và mí mắt cho cậu thật cẩn thận,"Đỡ chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!