Trương Khác do dự, với cái tính của bác cả, có thể cả đời không thèm ngó ngàng tới, nhưng phải nể mặt chú, dù sao họ là anh em ruột, chú tất nhiên mong hai nhà hòa giải mâu thuẫn.
Trương Khác không cho rằng oán hận một người là cả đời không qua lại, biện pháp sảng khoái nhất là đạp kẻ đó dưới chân suốt kiếp, để hắn cẩn thận lấy lòng mình.
Trương Khác thấy mẹ cũng do dự, chẳng trách được, cha lên chức thư ký trưởng, tiền lương chẳng hơn bao nhiêu, chi tiêu lại hơn rất nhiều.
Trương Tri Vi thấy em dâu chần chừ, vội nói:
- Tri Vi nói nhà hàng Tây Thành rất rồi, anh thấy cũng được.
Rồi chẳng đợi Lương Cách Trân trả lời đã đi luôn:
- Anh đi trước đặt 20 mâm, em dâu thấy cần thêm ai cứ gọi điện cho Tri Phi.
Trương Khác thấy mẹ mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, cười nói:
- Bày tiệc ở nhà hàng Tây Thành quá phố trương, ba lại là người thích thể diện, nhất định sợ người ta nói ba vừa mới lên làm thư ký trưởng đã muốn moi tiền, chẳng may bác Đường có ý kiến gì thì chẳng phải càng tệ? Tiểu Thanh vào Nhất Trung còn chưa bày tiệc cơ mà.
- Con nói phải.
Lương Cách Trân hơi lo:
- Con bảo phải làm sao đây?
- Muốn con hiến kế cũng được, nhưng sau này mẹ không được kiểm soát con quá nghiêm.
Trương Khác nhân cơ hội nói.
- Thằng nhóc, dám đặt điều kiện với mẹ à?
Lương Cách Trân đưa tay véo tai Trương Khác:
- Có âm mưu ma quỷ gì thì mau nói ra.
Đường Học Khiêm đúng là không tham ô không nhận hối lộ, nhưng không có nghĩa là ông ta không nhận quà cáp, nếu không làm sao duy trì được chi tiêu hàng ngày?
Nói trắng ra Cố Kiến Bình đang rầu rĩ vì chuyện này, thấy Đường Thanh và Trương Khác sắp nhập học rồi, nếu không bày tiệc thì không còn cớ nữa, nhưng Đường Học Khiêm mới lên chức chưa được nửa tháng, phô bày quá lại sợ có ảnh hưởng không tốt.
Trương Khác nghĩ thế, mặt khó tránh khỏi mỉm cười đắc ý.
- Cười cái gì mà cười, có kế còn không mau nói ra?
Lương Cách Trân tay tăng thêm sức, nhấc tai Trương Khác lên.
- Á, đau, đau...
Trương Khác kêu toáng lên:
- Chỉ một điều kiện, sau này không được xách tai con.
- Còn dám nói tới điều kiện, nói nữa bắt con mỗi ngày bắt xe buýt về nhà.
Lương Cách Trân uy hiếp, nhưng lại buông tay ra.
- Ài, chưa thấy bà mẹ nào vô lý như thế.
Trương Khác than thở vì không kiếm chác được chút phúc lợi nào:
- Mẹ gọi điện cho chú, bảo chú đặt một bàn tiệc là được, sau đó gọi điện cho ba, cho dì Cố, nói hai nhà nhân cơ hội tụ họp, thuận tiện chúc mừng hai đứa trẻ thi đỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!