Mặc dù biết Tiểu Giang có cảm giác với mình. Nhưng Vương Trạch Vinh vẫn cảm thấy đề phòng vì Tiểu Giang lúc trước rất mưu mô. Cho nên hắn tạm thời không nghĩ tiến thêm bước nữa. Hắn cảm thấy mình thường có nghi ngờ với mọi việc diễn ra. Đối với biến hoá của mình, hắn rất khó có thể cho ra đáp án.
Có quyết định, Vương Trạch Vinh trong biểu hiện bình thường càng thêm dựa vào Hòa Quốc Hùng.
Đối với biến hoá của Vương Trạch Vinh, Hòa Quốc Hùng rất hài lòng. Rất nhiều chuyện Hòa Quốc Hùng đều giao cho Vương Trạch Vinh đi làm. Điều này làm quyền lực của Vương Trạch Vinh tăng lên. Bất cứ lãnh đạo nào cũng hy vọng thủ hạ của mình vừa có năng lực vừa trung thành.
Vương Trạch Vinh biểu hiện cho Hòa Quốc Hùng có cảm giác như vậy. Hòa Quốc Hùng cũng càng lúc càng cảm thấy mình không thể không có Vương Trạch Vinh. Có Vương Trạch Vinh đi làm công việc cụ thể, hắn cảm thấy mình bớt đi rất nhiều việc.
- Tiểu Vương, vùi đầu vào công việc là tốt.
Nhưng phải biết nắm chắc phương hướng như vậy mới có thể đi xa được.
Chu Hồng Thiên uống một hớp rượu rồi nói với Vương Trạch Vinh như vậy.
Mặc dù lão Chu lên làm phó bí thư nhưng Vương Trạch Vinh vẫn thi thoảng chạy đến nhà ăn cơm.
Nghe nói như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi có chút giật mình. Xem ra những người này đã nhìn ra, một chân giẫm hai thuyền là không thể được. Nghĩ đến mình muốn duy trì quan hệ với lão Chu là không được nữa rồi. Đối với chuyện này trong chốn quan trường càng có suy nghĩ sâu hơn.
Người ta nói thương trường như chiến trường, nhưng quan trường còn nguy hiểm hơn thế.
- Phó bí thư Chu, tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình, không nghĩ nhiều như vậy.
Vương Trạch Vinh biết nói ra lời này thì quan hệ của mình và lão Chu coi như xong.
- Tiểu Vương, tự giữ mình.
Lão Chu ra vẻ rất nhiệt tình nhưng Vương Trạch Vinh rõ ràng cảm nhận được trên người đối phương muốn xa cách. Bữa cơm ăn càng lúc càng không có mùi vị.
Ra khỏi nhà lão Chu, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình vẫn chưa có giác ngộ để dung hợp. Quy luật trong chốn quan trường là ai thế lớn thì dựa vào người đó. Mình bây giờ rõ ràng là vi phạm quy luật này. Phía sau lão Chu là Bí thư huyện ủy, thế lực mạnh như vậy không ngờ mình lại buông tha.
Điều này làm mình căn bản không phù hợp lăn lộn trong chốn quan trường.
Trải qua cuộc nói chuyện với lão Chu, Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện lão Chu có rất nhiều chuyện không gọi mình. Gặp trên đường lão Chu cũng chỉ chào mà thôi. Phó chủ tịch Chu Thu Lệ cũng không nóng không lạnh với mình.
Hạ Sơn thấy mình thì không có biến hoá gì, vẫn mỉm cười nhưng Vương Trạch Vinh không cách nào cảm nhận được suy nghĩ thật của hắn.
Thấy quan khí của mình không thay đổi gì, quan khí của mấy người kia cũng không thay đổi gì, Vương Trạch Vinh chỉ có thể theo Hòa Quốc Hùng càng sát hơn.
Ba người bất mãn với mình.
Vương Trạch Vinh không khỏi cười khổ một tiếng.
Làm sao bây giờ? Vương Trạch Vinh ngồi trên ghế suy nghĩ một chút. Mẹ nó chứ, ông có thể thấy được quan khí, nếu ngay cả chuyện nhỏ này cũng không làm được thì việc mẹ gì cần lăn lộn nữa. Vương Trạch Vinh uống một ngụm lớn.
- Tiểu Vương, theo tôi ra ngoài một chút.
Hòa Quốc Hùng gọi điện tới.
Cầm cặp da, Vương Trạch Vinh đi đến phòng làm việc của Hòa Quốc Hùng.
Hòa Quốc Hùng đi ra nhìn thấy Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Đi thôi.
Vương Trạch Vinh không hỏi đi có chuyện gì, đi theo phía sau Hòa Quốc Hùng ra ngoài. Gần đây đều là như vậy, chỉ cần Hòa Quốc Hùng gọi, Vương Trạch Vinh đều không hỏi là có chuyện gì. Hòa Quốc Hùng hài lòng nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Mang theo nhiều tiền chút.
Chỉ chỉ vào cặp da, Vương Trạch Vinh nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!