Đầu tháng năm trong bộ đội cũng có vài ngày
nghỉ, nhưng sáng sớm ngày hôm sau Cố Hoài Việt muốn đi tới sư bộ, bởi vì còn một
chút công việc chưa làm xong, anh nghĩ thừa dịp này nhanh chóng hoàn thành, thời
gian còn lại có lẽ nên dùng để chỉnh đốn bản thân.
Thời gian trước lão Lưu sinh bệnh phải nằm viện,
Cao chính ủy về nhà chiếu cố ba mình, rất nhiều sự tình đều đặt ở trên người
anh để anh phụ trách, Cố tham mưu trưởng có một đoạn thời gian rất dài không nghỉ
ngơi tốt, vì thế lần này Lưu Hướng Đông thế nào cũng không an bài nhiệm vụ cho
anh, trực tiếp điều anh về nhà cùng vợ và con trai.
Quân lệnh như núi. Cố Hoài Việt có chút bật cười
nhưng cũng thật cảm kích mà tiếp nhận.
Tiểu gia hỏa nghe nói thế thì rất vui, điểm
tâm không cần Nghiêm Chân thúc giục cũng nhanh chóng ăn xong, còn ngoan ngoãn
giúp Nghiêm Chân rửa bát.
Nghiêm Chân kinh ngạc nhìn tiểu gia hỏa này,
nhìn đôi tay mập mạp dính đầy xà phòng đang vẫy trong bồn nước, bộ dạng vui vẻ
tự tại cũng giống như anh vậy.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Nghiêm Chân
đi ra ngoài mở cửa.
Vừa mở cửa ra liền thấy, đứng ngoài cửa là một
người đàn ông trung niên mặc quân trang. Nghiêm Chân vừa nhìn liền cảm thấy rất
quen thuộc, suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ tới tên của người đàn ông này,
"Khương Tùng Niên?"
Khương Tùng Niên bị cô nhìn như vậy thì có
chút ngượng ngùng, lúc này nghe cô nói ra tên mình thì không khỏi vui vẻ, đứng
thẳng người rồi làm quân lễ.
Được người so với Cố Hoài Việt còn lớn tuổi
hơn làm quân lễ khiến cho Nghiêm Chân có điểm khó nghĩ, cô vội vàng hạ thấp người,
mời Khương Tùng Niên vào nhà.
Anh ta nói anh ta có ít đặc sản, Nghiêm Chân vừa
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!