Chương 47: (Vô Đề)

Đầu xuân trời se lạnh.

Nghiêm Chân khoác chiếc

áo khoác đi nhanh ra khỏi trường đại học C, di động trong túi xách không ngừng

vang lên, cô lấy ra xem thì thấy giáo sư Lý gọi tới. Phỏng chừng là muốn hỏi cô

về kết quả thi vòng hai rồi, Nghiêm Chân thở dài, ấn nút trò chuyện.

Quả nhiên, giáo sư Lý lập

tức hỏi cô kết quả như thế nào. Khi cô nói mình ngay cả vòng sơ khảo cũng không qua, giáo sư Lý liền trầm

mặc vài giây.

Sự yên tĩnh trong chốc

lát này làm cho Nghiêm Chân cảm thấy xấu hổ không thôi, cũng không đợi cô lên

tiếng thì giáo sư Lý đã nở nụ cười, trấn an cô, "Không sao đâu, còn có cơ hội

khác."

Cô Vâng dạ rồi ngắt điện

thoại.

Có cơ hội nữa hay không

thì Nghiêm Chân không biết, nhưng cô biết là hiện tại cô đã làm cho Tống Phức

Trân tức giận. Bỏ lại cho bà ấy mấy câu nói đó rồi bỏ đi, trước khi đi nhìn thấy

sắc mặt của bà ấy, bà ấy đã bị làm cho tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng. Nhưng

Nghiêm Chân không có cảm giác thắng lợi, hơn nữa cô cảm thấy mâu thuẫn, ẩn chứa

một sự bất an.

Cô dừng bước, quay người

đi trở lại trường.

Cô vừa đẩy cửa ra thì nghe

thấy tiếng rên rỉ thống khổ, Nghiêm Chân bước nhanh về phía trước rồi đi vào

trong phòng, cô nhìn thấy Tống Phức Trân đang thống khổ ôm lấy đầu, sắc mặt đỏ

lên không bình thường.

Nghiêm Chân cuống quít

buông túi xách, "Thuốc ở đâu?"

Tống Phức Trân kinh ngạc

mở to mắt nhìn cô, tưởng phát hỏa nữa nhưng vừa phát hỏa thì đầu đau như muốn nứt

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!