Buổi tối muộn, càng không
ngừng có người vội vàng đi qua trước mắt anh. Thẩm Mạnh Xuyên nhanh chóng phục
hồi lại tinh thần, tháo chiếc mũ trên đầu xuống, chậm rãi đi trở về, suy nghĩ
cũng không tự chủ được mà đi xa.
Nhớ lại mùa hè năm đó, anh
đứng ở trên sườn núi, nhìn xuống một đám tiểu binh ở dưới sườn núi, hắng cổ hướng
bọn họ kêu lên, "Tiến lên."
Anh còn nhớ rõ mùa hè năm
đó, do ba mẹ bộn rộn công việc của họ nên đã trực tiếp trục xuất anh đến nhà
ông bà nội nghỉ hè. Bởi vì công việc của ba anh nên anh lớn lên ở thành phố S,
lại cả ngày ở trong đại viện lớn nhất cùng với đám tiểu binh nhỏ trong đại viện
chơi trò đánh nhau, không bao lâu liền rèn luyện thành Hỗn Thế Ma Vương, toàn
thân mang theo một khí thế mạnh mẽ, đến nơi này lại càng không sợ trời không sợ
đất, không bao lâu liền dẫn một đám trẻ con trong đại viện ra mặt sau của rừng
bắt ve sầu, ngay cả động tác xà đơn xà kép cũng không làm khó được anh.
Ngày đó không biết là thủ
hạ nào của anh đột nhiên nghĩ ra ý tưởng mà tham mưu cho anh, Thẩm Mạnh Xuyên tự
mình nắm giữ ấn soái đưa quyền quyết đình, dùng cung để bắn chim, kết quả là
không tập trung mũi tên trong tay bay không đúng hướng, trúng một cô bé đang
chơi nhảy dây ở dưới tàng cây.
Anh đến nay vẫn còn nhớ
rõ bộ dáng của mình lúc ấy, anh tùy tiện đi qua đi lại, cuối cùng vẫn đi qua chỗ
cô bé kia. Cô bé đó có khuôn mặt thanh tú hơi hơi nhíu mày lại, đem mũi tên
trong tay đưa giấu ở phía sau, không đưa cho anh. Hơn mười tuổi nhưng cuộc đời
của anh đây là lần đầu tiên bị một đứa con gái bắt bẻ, nhất là trước mặt một
đám tiểu binh đáng chết này nữa chứ? Như vậy thì còn ra thể thống gì nữa chứ!
Thẩm Mạnh Xuyên vội vàng
đưa tay ra chém giết, kết quả cô bé cầm cung chạy sang một bên, thân ảnh nhỏ nhắn,
trong nháy mắt quay đầu lại trên mặt vẫn mang nụ cười làm cho anh sửng sốt một
chút, đến khi anh lấy lại tinh thần thì cô bé đó đã chạy ra rồi. Dưới tình thế
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!