Ngày rời khỏi thành phố B thời tiết đã trở nên
tốt hơn.
Bạn nhỏ Cố Gia Minh mang túi sách nhỏ trên
lưng đứng ủ rũ ở bên chân cô. Nghiêm Chân còn tưởng rằng sáng sớm tiểu gia hỏa
này thấy cô khẳng định sẽ rất tức giận, kết quả lại không phát hỏa mà còn ngoan
ngoan ăn điểm tâm sáng, thu dọn túi sách nhỏ của mình.
Nghiêm Chân kinh ngạc, Tiểu Mã ở một bên đem
hành lý bỏ vào trong xe một bên vừa cười rồi giải thích cho cô. Thì ra là tối
hôm qua bạn nhỏ Cố Gia Minh cùng vài đứa trẻ khác trong viện chơi rất vui vẻ,
thẳng đến buổi tối 12h mới bị Tiểu Mã đưa về nhà. Ba của cậu bé liền giáo huấn
cậu bé, nói lần sau lại còn về trễ như vậy thì liền cấm cậu bé đi chơi. Bạn nhỏ
này liền ủ rũ. Buổi sáng dậy thấy Nghiêm Chân thì chột dạ, nghĩ đến cô giáo
Nghiêm tối hôm qua tìm không thấy cậu nên tức giận một mình đi về nhà trước.
Nghiêm Chân nghe xong nhịn không được xì cười
một tiếng, liếc mắt nhìn tiểu gia hỏa Cố Gia Minh đang cười lấy lòng với cô,
đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cậu bé. Hai người bọn họ đều mang
ý xấu, cô so với cậu bé này cũng tốt không hơn bao nhiêu. Có điều người có bụng
dạ đen tối nhất ở đây là ai? Đương nhiên là…. tham mưu trưởng Cố Hoài Việt Cố.
Cố tham mưu trưởng phúc hắc nhận lấy chìa khóa
xe từ trong tay Tiểu Mã, trực tiếp lái xe đưa bọn họ ra sân bay. Buổi sáng 11h
là bay mà hiện tại mới 9h sáng, còn rất nhiều thời gian, anh cũng thả chậm tốc
độ xe.
Nghiêm
Chân ngồi ở bên ghế lái phụ, lâu lâu lại nhìn anh một cái. Buổi chiều
hôm nay Cố Hoài Việt còn có một cuộc họp, là về kế hoạch huấn luyện tiếp theo của
bộ đội hàng năm để chuẩn bị chiến đấu, anh có thể rút ra thời gian đưa bọn họ
ra sân bây đã là không dễ dàng gì. Nên
Nghiêm Chân không nghĩ nhiều cũng sẽ không oán giận, bởi vì cô biết anh
vừa là chồng của cô, vừa là một người quân nhân. Cô đã có thói quen trở thành vợ
của một người quân nhân, quen với cảnh tượng ly biệt như thế này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!