Chương 42: (Vô Đề)

Mộ của Lâm Kha nằm ở một khu vườn ở Kinh

Sơn

- ngoại thành của thành phố B, đường

lái xe đi lên cũng không được tốt cho lắm. Cố Hoài Việt đơn giản đem xe dừng ở

chân núi, rồi cùng nhau đi bộ lên.

Những ngôi mộ ở đây cũng không lớn, liếc mắt một

cái là có thể nhìn thấy bia mộ được sắp xếp như thế nào. Nghiêm Chân cùng Cố

Gia Minh đi theo phía sau Cố Hoài Việt, trong tay tiểu gia hỏa kia là bó hoa

bách hợp, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn khó có được vẻ nghiêm túc.

Không có người nào có thể đứng ở đây mà thoải

mái cho được, Nghiêm Chân cũng như thế. Tuy rằng cô cùng người này không có

quan hệ cũng không thân thiết gì.

Phải nói đây là lần đầu tiên cô thấy bộ dạng của

Lâm Kha.

Cố Hoài Việt nói cô ấy là tiểu công chúa được

người ta thương yêu cừng chiều, nghĩ đến cô ấy như vậy, cô ấy nên là ánh mặt trời

sáng lạn, thanh xuân dạt dào, cho dù cười đến kiêu căng cũng sẽ không làm người

ta ái ngại, tựa như Thẩm Mạnh Kiều vậy. Xuất thân tốt, gia thế tốt, nhất định

là được mọi người thương yêu cưng chiều.

Nhưng khi thấy được thì lại không giống như cảm

nhận. Trên ảnh chụp cô ấy có chút sầu bi rất rõ ràng, cô không có cách nào nhìn

tới được.

Cô có chút kỳ quái nhớ tới chính mình, khi còn

bé khi cô còn ngồi ở trên đầu vai của ba mình cười giống như một đứa trẻ ngốc,

thế mà trong nháy mắt liền cẩm một bức ảnh rất nghiêm chỉnh, bà nội nói với cô

đó là di ảnh. Người đã qua đời, ảnh chụp kia mới có thể xem là di ảnh.

Từ đó cho tới bây giờ cũng không thiếu người

làm chuyện long trời lở đất, quan trọng là mình có thể chống đỡ và gánh vác được

hay không. Cô là một người gánh vác trách nhiệm trên lưng, nhưng còn người phụ

nữ này thì sao? Cô ấy tìm một người thông minh nhất sớm tối ở cùng cô ấy. Điều

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!