Lễ đón năm mới ở bộ đội trải qua rất nhanh. Cứ
như việc ngày mùng 1 đầu năm, trong đơn vị sáng sớm vẫn có loa thổi lên, tiếp
theo còn có tiếng người ồn ào ở sân thể dục truyền đến.
Nghiêm Chân rời giường, sau đó có chút giật
mình ngạc nhiên, thân thể vô thức giật giật, bị sự đau đớn đánh úp khiến cô
hoàn toàn thanh tỉnh, ngồi ở trên giường không dám động.
Cửa phòng bị đẩy ra, tiểu gia hỏa Cố Gia Minh
mặc bộ đồ mới chắp tay ở sau lưng từ phòng khách đi vào, vẻ mặt rất chi là
nghiêm túc.
Nghiêm Chân liếc mắt nhìn cậu bé một cái, thật
là có điểm chột dạ nha.
"Cô giáo Nghiêm, buổi sáng ngày đầu năm mới mà
cô còn ngủ lười nữa. Cô thật không hơn người ta được cái gì." Cố tiểu tư lệnh
chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Người họ Nghiêm nào đó hiểu biết ít nên đành
há miệng thở dốc, nhưng cũng rất thông minh dời đi đề tài, "Gia Minh, bên ngoài
sao lại ầm ỹ như vậy?"
Tiểu gia hỏa kia một bên lấy quả táo vừa ăn vừa
nói nhưng cũng mơ hồ không rõ, "Em nghe ba nói là ở trước cửa nhà có cử hành hoạt
động gì đó, em đứng ở cửa sổ nhìn vài lần, giống như đại hội võ lâm vậy. Nếu
như không phải chờ cô dậy ăn cơm, em cũng sớm đi xem náo nhiệt rồi." Tiểu gia hỏa
kia nói xong còn hé ra khuôn mặt bí xị như cái bánh bao.
Nghiêm Chân càng chột dạ, còn giả bộ không có
việc gì, xuống giường rửa mặt. Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mới biết được cái
mà tiểu gia hỏa kia nói là đại hội võ lâm là một đám chiến sĩ ở sân thể dục của
sư bộ tiến hành trận đấu quân sự về các kỹ năng, chúc mừng tân xuân. Một đám
chiến sĩ đều thật dũng mãnh, qua năm cửa ải chém sáu tướng, coi như là một cách
huấn luyện khác đi.
(Qua
năm cửa ải, chém sáu tướng : Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!