Khi Nghiêm Chân nhận được
điện thoại là khi cô đang ở nhà, tiểu gia hỏa Cố Gia Minh sáng sớm đã bị Cố
Hoài Việt đưa đến nhà Tịch tư lệnh, nói là cháu ngoại gái của Chung Lê Anh mang
theo hai đứa trẻ đến thăm người thân, cố ý đem Cố Gia Minh đến chơi cùng hai đứa
trẻ kia. Đều là những đứa nhỏ lớn lên ở đại viện, phỏng chừng rất nhanh có thể
chơi với nhau rất hòa thuận.
Điện thoại quân tuyến
trong nhà vang lên, đây là lần đầu tiên vang lên khi cô đến đây. Nghiêm Chân sửng
sốt một chút, chần chờ đi nghe điện thoại.
"Alo, là tôi, Thẩm Mạnh
Xuyên." Anh lúc này đang đứng ở trước cửa trạm gác của chúc viện gọi điện thoại
cho Nghiêm Chân, toàn bộ sự bộ đều biết là người nhà của Cố tham mưu trưởng đến
đây, báo mộ tiếng thì binh lính của người nhà liền chuyển điện thoại.
Nghiêm Chân có chút kinh
ngạc, "Xin chào."
Thẩm Mạnh Xuyên hít một
hơi thật sâu, "Tôi hiện tại ở cửa chúc viện của nhà cô, mang theo hai người muốn
gặp Cố Hoài Việt, tiện chứ?" Nói xong, anh nhìn Tưởng Di cùng Thẩm Mạnh Kiều
đang đứng chờ ở ngoài trạm gác.
"Hoài Việt, anh ấy không
có ở nhà?" Nghiêm Chân nói. Vợ của Sư trưởng Lưu Hướng Đông là Sở Dao hôm nay đến
doanh trại, nhưng sáng sớm Lưu Hướng Đông cùng các chiến sĩ đi huấn luyện nên
điện thoại sang cho Cố Hoài Việt, nhờ anh đến nhà ga đón Sở Dao đến sư bộ.
"Là hai vị khách quý." Anh
nở nụ cười, "Nếu không cô thay anh ta tiếp đãi khách vậy?"
Nghiêm Chân lo lắng một
lát, "Mọi người chờ tôi một chút."
"Được, tôi cũng không vội."
Tàn thuốc nóng lại một lần nữa rơi lên tay anh, Thẩm Mạnh Xuyên nhíu mày, lẩm bẩm
một tiếng rồi cắt đứt điện thoại. Đi ra cửa trạm gác, anh nói với Tưởng Di cùng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!