Sét giữa trời quang, hai
người cũng nhanh chóng rời ra.
Nghiêm Chân che ngực, có
thể cảm giác được nhịp tim của mình đang đập nhanh đến cỡ nào, cô cũng không
dám nhìn sang phía anh. Cố Hoài Việt thì sửng sốt một chút, tay vẫn cầm chắc
tay lái không tự giác mà quay xe, thẳng đến khi đuôi xe quyệt vào cánh cửa gara
thì anh mới phục hồi lại tinh thần, chuyển động tay lái rồi lái xe ra ngoài.
Trong lúc đó anh còn
không quên liếc mắt nhìn Cố Gia Minh không biết trời cao đất rộng một cái, thằng
nhãi con còn che miệng cười cho được.
Tiểu gia hỏa kia ở phía
sau đưa tay vỗ bả vai của Nghiêm Chân, "Cô giáo Nghiêm."
Nghiêm Chân không để ý tới
cậu bé.
Vì thế tiểu gia hỏa lại
càng không bỏ cuộc, cứ thế mà vỗ khiến Nghiêm Chân thẹn quá hóa giận, đang nhìn
ngoài cửa kính xe cũng xoay người lại, hung hăng hỏi, "Làm sao hả?"
Tiểu gia hỏa kia chu miệng,
"Cô giáo, đêm nay làm thịt kho với tôm cùng với cá kho tàu đi cô."
"Trước tiên là làm thịt
kho tàu của em đi rồi nói sau". Nghiêm Chân quả thật là đang muốn sử dụng bạo lực
gia đình.
Chợt nghe Cố tham mưu trưởng
ho khan hai tiếng, hạ giọng nói, "Cố Gia Minh, ngồi xuống chưa?"
Giọng nói bình tĩnh tự
nhiên, Nghiêm Chân xoay người sang chỗ khác, khóe mắt còn đánh giá anh một
chút. Sườn mặt của anh vẫn thật bình tĩnh như trước, chỉ là khóe miệng dường
như đang cong lên.
Anh đang cười?
Cố Gia Minh cọ cọ đằng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!