Trở về giống như chỉ
trong một cái chớp mắt. Mà thật chỉ trong chớp mắt họ cũng đã về tới thành phố
Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm thấy nơi này ấm áp có chút vượt ra ngoài ý muốn của
cô.
Là Phùng Trạm tới sân bay
đón hai người.
Thấy Phùng Trạm, Nghiêm
Chân nhịn không được mà nhớ tới tiểu tử kia. Cô một bên đem hành lý bỏ vào cốp
xe một bên hỏi, "Mấy ngày nay trong nhà thế nào? Gia Minh có khỏe không?"
Cô vừa hỏi như vậy, Phùng
Trạm lập tức liền hé ra khuôn mặt khổ sở, ấp úng nhìn Nghiêm Chân cùng Cố Hoài
Việt.
Nghiêm Chân liền cảm giác
được có cái gì đó không thích hợp, Cố Hoài Việt thì vẫn dáng vẻ gặp biến không
sợ hãi. Tên ranh con Cố Gia Minh này có tiếng là không thể ép buộc nên anh cũng
không trông cậy vào tiểu gia hỏa đó có thể an phận được vài ngày. Vì thế sau
khi ngồi lên xe, anh xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, mới nhỏ giọng hỏi, "Gia Minh làm
sao vậy?"
Phùng Trạm một bên quan
sát kỹ tình hình giao thông, một bên trả lời, "Cũng không phải đại sự gì, thủ
trưởng trở về rồi sẽ biết."
Phùng Trạm nghĩ một lát bổ
sung thêm một câu, "Bà ngoại của Gia Minh hiện tại đang ở nhà chờ thủ trưởng."
Trong nháy mắt Nghiêm
Chân liền cảm giác được thân mình Cố Hoài Việt cứng đờ.
Phùng Trạm cũng có thể
nhìn thấy sắc mặt của Cố tham mưu trưởng qua kính chiếu hậu, cái gì cũng không
dám nói, trực tiếp tăng tốc độ mà nhanh chóng đi về nhà.
Khi xe dừng ở cửa Cố
Viên, Nghiêm Chân liếc mắt một cái liền thấy một chiếc xe màu xanh. Chiếc xe
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!