Chương 29: (Vô Đề)

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, đầu của Nghiêm Chân

cũng đã đỡ đau hơn rất nhiều.

Cô một mình nằm ở trên giường, đưa tay xoa bóp

thắt lưng. Lòng bàn tay không tự chủ được mà đưa qua chỗ anh nằm tối qua, không

cảm giác được độ ấm, xem ra anh dậy từ rất sớm rồi.

Cô ngồi ở trên giường phát ngốc trong chốc

lát, trong đầu không tự chủ được mà nhớ lại tối hôm qua. Cô ngủ thật sự rất

ngon, ngay cả chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc, tới khi tỉnh ngủ mới phát hiện

ra, thì ra là đang nằm ở trong ngực anh, vì thế lại không khỏi giật mình.

Nghĩ tới gần thì sẽ có điều cố kỵ. Nghĩ cách

xa lại sợ hãi sự lạnh lẽo.

Thật sự là thiên nhân giao chiến.

(thiên nhân giao chiến:

tựa như đấu tranh tư tưởng cực

mạnh.)

Nghiêm Chân xoa xoa đầu, mặc quần áo rửa mặt xong rồi đi ra ngoài.

Hôm nay Cố Hoài Việt thay một chiếc áo lạnh thật dày làm huấn phục, mà

Nghiêm Chân sợ lạnh nên trước khi mặc áo này lên người thì cô đã cảm thấy rất nặng

rồi, hơn nữa còn cảm thấy cô lùn đi nữa. Nhưng bộ này mặc trên người người nào

đó lại rất vừa người.

Trên sân thể dục của liên khu 7 có nhóm binh lính đang ra sân tập thể dục

buổi sáng, một chút nữa còn đi ra ngoài huấn luyện nữa. Cố Hoài Việt đứng ở

trên bậc thang của ký túc xá lẳng lặng nhìn, nghe thấy tiếng mở cửa thì xoay

người lại.

"Em dậy rồi à?"

"Vâng." Nghiêm Chân gật gật đầu.

Anh chỉ vào phòng bếp, "Đã qua giờ ăn sáng rồi,

nhưng lão Lưu làm bếp có để lại cơm cho em. Anh cùng em đi qua đó."

Nghiêm Chân có chút ngượng ngùng, "Em có phải

là dậy muộn quá hay không, anh sao lại không gọi em vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!