Giống như đôi mắt của cô đang nhìn vào một đường
hầm sâu thẳm, trước mắt một mảnh tối đen, cô chỉ có thể cứ thong thả như vậy mà
đi về phía trước thôi.
Không khí nơi này mang theo hương vị ẩm ướt, cảm
giác lành lạnh khiến cô nhịn không được mà rùng mình. Không thấy đầu và cuối
nhưng vẫn phải đi về phía trước, cô không thể ngừng ở chỗ này được.
Trong không gian chật hẹp, quả thực như muốn
ngạt thở, cô xoay ngươi dùng hết khí lực đi về phía trước.
Cũng không biết qua bao lâu, trước mắt cô bỗng
nhiên xuất hiện ánh sáng, tiện đà có không khí mới mẻ xộc vào trong khoang mũi,
cô chầm chậm thả lỏng tinh thần, mở mắt… mới phát hiện đây là giấc mơ.
Nghiêm Chân nháy mắt mấy cái, nhìn lên trần
nhà ở phía trên đầu.
Nằm ở nơi kiến cố này làm cho cô hiểu được,
đây là một lều trại của quân đôi. Như vậy, cô bây giờ đang ở nơi nào.
Cô vừa trở mình muốn đứng dậy, thì bị cái gì đó
ràng buộc một chút nên cô dừng động tác lại.
Nghiêm Chân buồn bực rũ mắt nhìn lại, mới phát
hiện mình còn đang truyền dịch. Chai dịch được gắn ở đầu giường, trừ cái đó ra
còn có một bình dưỡng khí.
Nhìn những thứ này khiến cho đầu óc của cô
choáng váng.
Bỗng nhiên mảnh vải trước giường giật giật, một
cậu lính mặc quần áo binh lính đang dò xét khiến cho Nghiêm Chân bị dọa cho sợ,
vừa định kêu cậu ta thì cậu ta đã quay người đi ra ngoài.
Nghiêm Chân không khỏi ngạc nhiên một chút,
đang nghĩ muốn kêu cậu ta lại. Nhưng vừa mới hô lên được một từ "Cậu…" thì bị
tiếng nói của mình làm cho hoảng sợ. Cô bị làm sao vậy?
Cũng may người lính kia cảm thấy có gì đó
không thích hợp, nghe thấy tiếng động nên mới vén tấm vải lên lần nữa, lúc này
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!