Thứ Sáu, Nghiêm Chân đi tới thư viện rất sớm.
Vừa vào thì Tiểu Lưu đang trực ca thấy cô cũng
có chút kinh ngạc, "Chị Nghiêm, hôm nay không phải đến phiên chị được nghỉ
sao? Chị sao còn tới đây vậy?"
Nghiêm Chân cởi áo khoác ngoài đem cất xong
xuôi rồi mới nói, "Tôi tới tìm Thường chủ nhiệm."
"Tìm chủ nhiệm làm gì?" Tiểu Lưu tò
mò.
"Xin phép." Ôn nhu cười, lưu lại cho
Tiểu Lưu một bóng dáng cao gầy.
Đã gần đến cuối học kỳ, trường học chuẩn bị
cho kỳ kiểm tra tổng hợp cuối kỳ, lúc này công việc trong thư viện tương đối rảnh
rỗi. Thường chủ nhiệm vừa nghe nói cô muốn đi Tây Tạng, rất nhanh liền phê chuẩn.
"Đi ra ngoài một chút cũng tốt, nhưng mấy
ngày nay trời rất rét, cháu đi một mình sao?"
Bàn tay nhận lấy giấy xin nghỉ phép ngừng lại
một chút, Nghiêm Chân cười nói, " Cháu không phải đi một mình."
Còn có một người, hai người sẽ cùng đi.
Trở lại Cố viên, Lý Uyển đang ở trong phòng giúp
hai người kiểm tra lại hành lý. Cố Hoài Việt hai tay vòng trước ngực, đứng ở một
bên, không tiếng động nhìn chăm chú vào mẹ mình đang nhét những thứ đồ gì đó
vào trong túi hành lý càng ngày càng lớn kia.
"Hôm kia ba con vừa xem dự báo thời tiết,
nghe nói địa khu Tây Tạng ở phía nam hiện tại nhiệt độ là khoảng -20 độ. Mẹ nói
con lúc khác đi không tốt hơn sao, không nên đi bây giờ, là động đội quan trọng hay là bản thân mình quan trọng hơn hả?"
Đáp án này còn phải nói hay sao? Lý Uyển thở
dài một hơi, tiếp tục sắp xếp hành lý cho anh.
"Sắp tới năm mới, nếu lúc này có chút thời
gian nhàn rỗi thì ở nhà thừa dịp chăm vợ cùng con trai. Con không nghĩ đến Gia
Minh thì cũng phải rút ra chút ít thời gian ở cùng Tiểu Chân chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!